Vợ anh là em chứ ai, muốn ăn gian ah?
– Anh à! Em có chuyện muốn nói với anh…(cô ngập ngừng)
– Nói!(anh lạnh lùng)
– Thật ra thì.:.bao lâu nay em vẫn chờ anh. Nên em muốn xin anh một điều ước được không?
*Ào…ào…ào…*
Trời đổ một cơn mưa thật to, như đang buồn cho một điều gì đó. Với cô gái đang ngồi trong quán nước, gương mặt buồn thăm thẳm kia chăng?
– Điều ước gì vậy?(gương mặt anh đổi sắc tí)
– Em…
– Em đừng nói với tôi là muốn tôi quay lại bên em nhé, tôi thật sự hiểu cho tâm trạng của em. Nhưng em nên hiểu là tôi là 1 người sắp lấy vợ! Mong em đừng cố chấp rồi làm tôi khó xử, được không?
– …
Sống mũi cô cay xè, cô có nghe lầm không nhỉ?! Anh sắp lấy vợ, cô nên vui hay buồn đây…cuộc đời thật bạc bẽo mà. Vẫn giữ 1 nét mặt bình tĩnh, cô nói thật nhẹ.
– À không! Em chỉ muốn chúc phúc cho anh thôi, chỉ sợ anh không chấp nhận mà không muốn nói chuyện với em. Bây giờ thì mừng cho anh rồi!(cô cười)
– Her…hỳ, cám ơn em! Anh chỉ sợ em nhớ chuyện cũ, vậy anh khó xử lắm. Mà em mất tích đâu suốt 10 năm nay vậy? Giờ nhìn em lạ thật đấy…(anh hơi ngạc nhiên)
– Dạ em chuyển nhà sang nơi khác thôi. Lâu quá không gặp nên tìm anh vậy mà!
– Ờ, anh cứ tưởng em quên mất anh rồi chứ! Mà đây…còn 1 tuần nữa là đám cưới anh, em đến nhé.(anh lịch sự)
Tấm thiệp đỏ như xát muối tim cô, giá như anh không có ở đây nhỉ!? Chắc rằng cô sẽ òa lên khóc cho vơi đi cái khó chịu này rồi. Cô ước, tấm thiệp đó ghi tên cô, còn chú rễ là anh, nhưng ước muốn thì không là hiện thực. Cô cười chua chát, gật đầu nhìn anh dịu dàng, chỉ mong là anh không thấy nỗi buồn đang nén sâu trong đáy tim cô.
*Tít…tít..tít – chuông điện thoại anh rung lên, có 1 tin nhắn đến *
Đọc tin nhắn xong anh vội ra về, anh bảo là nhà anh đang có việc nên anh phải về phụ. Cô không níu kéo, chỉ mỉm cười gật đầu…vì bây giờ, cô cũng không biết phải nói gì với anh nữa.
Nhìn bóng anh khuất khỏi quán, nước mắt như không còn ngăn lại được nữa, nó tự động rơi, thật nhiều…ướt cả tấm thiệp đỏ đang trong tay cô.
Cô đã chờ 12 năm, không đủ nhiều sao? Hay do quá lâu nên bây giờ anh thuộc về người ta mất rồi. Điều ước của cô còn chưa kịp thốt lên lời thì đã bị anh chặn lại còn đâu. Tại sao cô lại gặp anh, tại sao lại cố chấp chờ đợi để rồi bây giờ nó dở khóc dở cười như thế này đây. Tại cô thôi…tại cô yêu anh quá nhiều thôi. Thật ngu ngốc mà!
‘
Cô lang thang qua từng con phố, nơi mà anh và cô đã từng hạnh phúc cùng nhau. Cô nhớ thật rõ tên anh, ngày sinh nhật, số điện thoại mà anh đã dùng cách đây 12 năm và thật nhiều những chuyện khác nữa.
Khung cảnh thay đổi nhiều quá, giống như anh vậy…anh yêu người khác mất rồi, để lại mình cô đơn phương đến tội nghiệp. Đường phố thì đông, người cô nhỏ bé, cô đơn và lạc lõng. Phải chi có anh ở cạnh cô nắm lấy tay cô đi dọc những con đường như trước thì tốt quá, và…gió cũng không lạnh buốt vậy rồi!
Đang đi cô khựng lại, cô thấy anh và vợ sắp cưới cũng đang đi cùng anh. Cô ấy xinh quá, cô cũng phải trầm trồ…vợ anh như vậy nên anh yêu là đúng thôi, cô cắn môi dặn lòng “Không được buồn, phải vui cho anh!”.
Vội bước đi thật nhanh, cô chỉ sợ làm phiền anh và sợ trái tim mình sẽ đánh thành từng nhịp thật đau đớn. Người ta nói thật đúng mà, mắt không thấy thì tim sẽ không đau đâu. Nước mắt lại rơi, ít thôi nhưng cũng đủ làm cho cô thắt lòng.
12 năm, cô thay đổi. Về cả hình thức lẫn tính tình, cô xinh đẹp hơn, lạnh lùng hơn và số người theo đuổi cô cũng không ít, thế mà cô vẫn cứng đầu chờ đợi anh. Nếu vô tình có một người đó thấy cô lúc này chắc họ sẽ không dám tin là cũng có lúc cô yếu đuối thế. Cô quá mạnh mẽ, quá tin tưởng vào cái điều vớ vẫn “Đợi chờ là hạnh phúc”, thật tệ hại mà. Có phải đây là cái giá cô cần trả cho việc cô đã ruồng bỏ không thương tiếc những tấm lòng thật sự chân thành chỉ vì 1 người con trai đã xa rời cô sao?!
‘
Anh đã thấy cô rồi, bóng dáng cô như lạc lõng giữa dòng người tấp nập. Bỗng anh nhớ đến thời gian 12 năm trước, cô chưa bao giờ như thế. Đã từng yêu cô, thế mà chưa bao giờ anh dám chắc là anh hiểu hết về cô, cô quá nội tâm, có đôi lúc anh thấy cô chưa bao giờ yêu anh cả.
‘
Cô cứ bước đi không nhìn lại, cô chỉ muốn mình không nhìn thấy anh, để tim cô không quặn lên từng cơn và hơn hết là cô thật sự không muốn nhìn anh hạnh phúc bên người khác. Trong lúc đi, cô bất chợt nhìn thấy những cành hoa Sa-lem, loài hoa mà cô yêu thích nhất. Kí ức lại tràn về, cô vẫn nhớ câu nói của anh “Ngày cưới của chúng ta anh sẽ để em cầm hoa Sa-lem nhé!”. Anh nói mà mặt hạnh phúc lắm, còn cô…ngay từ lúc đó đã khắc ghi trong lòng mình người mà cô muốn lấy chỉ duy nhất mỗi anh thôi.
Gió lay qua vai cô, lạnh buốt.
Từ xa…một bóng người quen thuộc đang tiến dần lại gần cô. Mùi nam tính len vào trong gió, cô vẫn cứ nghĩ là mình hoang tưởng thôi…bây giờ anh là của người ta rồi. Nghĩ vậy cô lặng lẽ bước tiếp, nước mắt bất chợt rơi xuống, mặn chát. Lúc ấy, anh đã ở cạnh cô từ lúc nào…chiếc áo khoác anh phủ ấm vai cô, cô nhìn anh mà tim cứ nhói lên từng nhịp, bất giác cô lại cười, một nụ cười chua chát.
– Sao lại lang thang trong lúc trời lạnh thế này hả?(anh lo lắng)
– …
– Còn khóc nữa, em bị sao vậy?
– …
– Sao không trả lời anh, em không ổn chỗ nào à?
– À…không, em ổn mà! Hoa Sa-lem kìa anh.
Anh nhìn theo tay cô, tim anh chợt se lại. Anh nhớ lại lúc xưa, vậy là cô chưa bao giờ quên. Phút ấy nhìn cô, anh bối rối…anh không biết đây là thứ cảm xúc gì nữa. Có chăng là anh thấy hơi cắn rứt không nhỉ? Cớ sao cô vẫn cười nhìn anh, một nụ cười thật nhiều tâm sự, anh biết là cô đang cố gắng giữ một điều gì đó buồn lắm, à không đúng…quá tuyệt vọng thì phải hơn, vì cô không khóc mà. Đột ngột, anh ôm chầm lấy cô.
Cô vẫn cứ cười, một nụ cười vô thức. Anh làm vậy là có ý gì chứ, anh thương hại cô à? Bây giờ cô đáng thương đến vậy sao? Cô cảm thấy mình giống kẻ lén lút ăn trộm yêu thương của người khác quá, cô muốn khóc, cô muốn nói cho anh nghe tất cả nhưng môi cô như cứng lại. Có lẽ cô không còn đủ can đảm để nói nữa rồi, lỡ có khi nói rồi thì mọi chuyện nó vẫn như vậy thôi.
– Sao anh lại ở đây?
– Anh đi dạo.
– Vậy anh đi tiếp đi, em đi một mình được rồi. Như vậy phiền anh lắm! Hỳ.
– Em không thích anh đi cùng em à?
Cô nhìn anh, vẫn cười, vẫn đôi mắt buồn sâu thẳm ấy, cố điều khiển cảm xúc, cô gật đầu và quay mặt đi thật nhanh! Cô sợ, cô sẽ vỡ òa lên lúc nào chẳng biết, cô muốn cơn đau này dừng lại, cô muốn quên anh!
Anh dõi theo bóng dáng cô, chạnh lòng quá. Giá như cô không cố chấp chờ đợi thì tốt quá rồi.
‘
Trời sập tối, cô bước từng bước thật nặng nhọc về nhà. Bây giờ cô đang say lắm, nhưng cô không dám ngủ ngoài đường, may mà cái khách sạn đang ở trước mặt cô rồi.
Cô cứ bước loạng choạng, 2 mi mắt của cô như có đá kéo xuống, cô sắp ngã mất. Vào lúc sắp té thì có một cái gì đó ấm và êm lắm. Hình như cô vào phòng rồi thì phải, nệm ở khách sạn bữa nay lạ quá. Sau đó, cô thiếp đi.
Anh nhìn cô nằm trên giường, nhìn cô khác quá. Tóc cô dài rồi, gương mặt xinh xắn hơn xưa, thời gian trôi thật nhanh…nhớ ngày nào cô vẫn còn là bạn gái anh, tay trong tay anh đi qua nhiều con đường và vẫn hay cười hạnh phúc nhìn anh.
Chợt anh thấy trên bàn có 1 quyển sổ nhỏ, mà trông nó hơi cũ.
“Ơ, đây là…!? – anh sửng sốt”
Đó là quyển sổ anh tặng cô, anh biết cô thích vẽ và ghi nhật kí nên anh đã cố tình mua nó. Lúc tặng nó anh còn nói:”Khi nào em không cẩn thận anh sẽ coi lén! Hihi…”, nhớ lại mà lòng anh lại buồn, tất cả những gì của anh tặng cô, cô vẫn giữ kĩ, cả quyển sổ kia nữa, trông nó còn rất mới. Tính tò mò lại trỗi dậy, anh mở từng trang giấy ra xem.
Ngay trang đầu tiên anh thấy 1 bức hình chibi, dưới đó có ghi “Chồng yêu của vợ!♥”
Trang thứ 2:”Hôm nay ck tặng mình một cuốn sổ, xinh phết! Mình thích lắm, ck là số zách. Ck còn nói:”Khi nào em không cẩn thận anh sẽ coi lén!”. Í, ck ăn gian chết đi được, cơ mà vui dữ lắm nuôn.”
Coi những dòng chữ cô nắn nót mà anh rơi nước mắt, cô yêu anh nhiều vậy sao. Cả những tấm hình nữa, cô chụp lén rồi để dành lại, tim anh thắt lại từng cơn, anh biết mình đã sai, thật nhiều.
Có một trang rất dài phía cuối.
“Anh à, 12 năm rồi em mới dám quay lại đây. Duy nhất chỉ có 1 nơi em không dám đến đó là khu công viên gần nhà anh, anh nhớ không? Ở nơi đó anh đã nói chia tay em đấy. Lúc anh chia tay em, em đã không khóc…vì tai em như ù đi, em nghe tim mình như vỡ nát, tận sâu trong lòng em chỉ muốn gào lên “Anh đừng để em một mình mà! Xin anh…”, nhưng cái sĩ diện to đùng của em đã không cho phép em được làm điều đó. Em đã cười, nụ cười đó khó coi lắm phải không anh? Ừ thì…em biết lúc đó em mất anh rồi. Giữ anh lại thì cũng được, mà tim anh có còn em trong đó không? Ừ thì…em nhu nhược, chỉ biết chạy trốn, thế mà 12 năm…em vẫn nhớ anh, vẫn chờ anh và vẫn yêu anh. Có một lúc em bình tĩnh lại, em quyết định thay đổi bản thân, em đã sống đểu hơn, biết yêu chiều bản thân hơn và số người nói em khốn nạn cũng không ít, họ nói em không có tim, họ nói em không biết yêu thương, họ nói em là cái thứ chảnh chó. Hỳ…từ khi nào anh nhỉ? Nhớ à, có sao không? Em nhớ anh, chỉ biết là nhớ thôi nhưng em không cho phép mình nhớ quá lâu, em còn được đâu cái quyền ấy. Còn tim em à, ừ thì có sao không…mà cái hồn của nó cứ ở cạnh nơi anh thôi, ghét quá, nó không nghe lời em. Yêu à, em không định nghĩa được yêu là như thế nào nữa, nhưng mỗi khi ở cạnh anh, nhìn anh thì em biết là mình yêu anh, chỉ yêu thôi, không nhiều đâu anh ạ, đủ để em không thể yêu thêm một ai khác. Ngày gặp lại, cố gắng lắm em mới dám hẹn gặp anh. Vẫn ánh mắt ấy, gương mặt ấy, vóc dáng ấy mà sao nó cứ lãng tránh em, em đã bứt rứt tự hỏi rằng:”Anh bây giờ ghét em đến vậy ư?” . Điều ước em ấp ủ bấy lâu vẫn chưa kịp mở lời thì anh đã nói là anh sắp lấy vợ, lại một lần nữa…tại sao em vẫn có thể cười nhìn anh được nhỉ, em chỉ ước là mình có thể như bao cô gái kia hét ầm lên, khóc lóc và nói cho thoả nỗi đau nhưng em làm vậy có được không? Hay chỉ khiến anh thấy khó xử và phiền phức. Thiệp cưới anh gởi em, em không dám mở ra anh ạ, em không đủ dũng cảm đối mặt. Em đã khóc thật nhiều và xé tan tành nó rồi, làm sao mà anh có thể tàn nhẫn đến nỗi mời em đi đám cưới anh chứ hả? Làm sao em chịu nỗi khi thấy anh hạnh phúc bên ai kia khi mà em yêu anh nhiều thế này chứ. Anh ác lắm, anh chia tay em, em vẫn chờ, đến lúc gặp lại anh lại sắp thuộc về người ta. Em chỉ muốn chết đi cho xong, tại sao em lại đáng thương như vậy chứ, nhớ cũng không dám nhớ, mỗi khi khóc chỉ dám ôm gối gào thét, đau đến tức ngực dậm chân mà chỉ dám kêu tên anh trong vô thức, tại sao anh lại như vậy hả…sao không cho em ghét anh, không quên anh đi cho khỏe thân, tại sao tại sao…tại sao, tại sao lại không cho em được làm vợ anh chứ. Điều ước của em, 12 năm nay, bị anh đập vỡ rồi, anh vui lắm phải không?
Làm ơn cho em quên anh đi, làm ơn cho em ngừng đau đi, hay là chết đi cũng được. Đến nơi nào mà em không còn biết anh là ai nữa đấy.
Ghét quá, nước mắt mặn thật. Đã là lần thứ mấy em nhớ anh đến điên dại thế này đây? Anh trả lời em, làm sao mà em có thể đến dự lễ cưới của anh chứ. Em ghét chị ấy, em ghen với chị ấy…em yêu anh nhiều hơn mà, sao anh lại chọn chị ấy mà không phải em?
Rốt cuộc thì em phải làm sao để anh yêu em hả? Dẫu là 1 ngày thôi, một lần anh tặng cho em hoa Sa-lem, một lần cuối cùng nói yêu em được không. Anh ích kỉ lắm, em yêu anh thế mà anh chẳng chịu nói yêu em gì cả.
Rồi mấy ngày nữa em phải dự lễ cưới của anh thật sao, phải nhìn anh làm chú rễ của người ta sao, phải cười gượng gạo để nhìn anh đeo nhẫn vô tay vợ anh sao. Chỉ nghĩ thôi mà lòng em lại cuộn lên từng hồi, nói thật em thấy chỉ có mỗi em mới xứng với anh thôi. Mà em nói nãy giờ anh có nghe được không nhỉ? Hay là anh đang vui bên người ta, em đáng thương quá rồi. Chỉ dám thút thít với món quà anh tặng…thôi thì anh cứ bình yên bên người ta, em sẽ không chờ nữa anh nhỉ? Em biết, dù em có yêu anh như thế nào đi nữa thì anh cũng chỉ thuộc về người ta thôi. Yêu anh làm chi nữa, chờ anh làm gì nữa, anh là của người ta rồi!
Cho phép em không chúc anh được không, nếu em chúc anh hạnh phúc thì em sẽ đau lắm vì hạnh phúc của em bị mất rồi. Chắc anh không ích kỉ vậy đâu, em tin là vậy mà. Lần cuối cùng thôi “Em yêu anh!” ”
Những dòng chữ nhòe nước, anh bật khóc. Cô ngốc quá, nếu mà cô nói thì chắc gì anh đã trách cô. Anh ôm chặt quyển sổ, nước mắt rơi đẫm. Cô giỏi lắm, làm anh bây giờ còn yếu đuối hơn cả cô. Gạt vội nước mắt, anh lại gần cô hôn vào trán sau đó xuống ga-ra xe của khách sạn, anh phải về và chuẩn bị một chuyện quan trọng. Chỉ mong là cô sẽ đến dự lễ cưới.
Trước ngày cưới 1 ngày:
Cô đang định đi mua váy cho mình để diện lúc đến lễ cưới của anh, cho dù thế nào đi nữa cô vẫn muốn mình thật xinh đẹp trước mặt anh. Nhìn mình trong gương, cô mỉm cười an ủi bản thân “Đến lúc dừng lại rồi, dù ra sao thì mày cũng phải sống tốt. Không có anh thì sẽ lại có 1 người khác mà. ”
‘
Đang đi trên đường cô thấy một tiệm áo cưới, nhìn chiếc áo cưới màu trắng thật đẹp. Cô nhìn nó thật lâu, lòng chứa thật nhiều cảm xúc, rồi lại dặn lòng “Chị ấy mặc sẽ đẹp hơn! Hỳ…, còn chiếc áo đầm đen đằng kia thì phù hợp với mày hơn.”
Cô quyết định vào thử chiếc áo cưới đen kia, chẳng biết nó là áo dạ hội hay áo cưới. Cô chỉ muốn mặc nó 1 lần rồi chụp một tấm hình làm kỉ niệm thôi.
– Chào chị!(cô nhân viên niềm nở)
– À, tôi muốn thử áo.(cô ngập ngừng) Ở đây có cho thử áo và chụp hình đúng không?
– Dạ vâng. Chị muốn thử áo nào ạ, ở đây có rất nhiều áo cưới và dạ hội mới nhất ạ!
– À không cần nhiều vậy đâu. Tôi chỉ muốn thử mặc cái đầm đen kia thôi.
– Chị theo em.
‘
Nhìn cô trong chiếc đầm đen kia làm ai cũng phải trầm trồ, chiếc áo rất vừa vặn với cơ thể cô. Trang điểm nhẹ nhàng và làm tóc xoăn chút ít nên cô rất xinh, duy chỉ có đôi mắt màu ánh bạc kia làm cho người ta thấy buồn lạ.
Nhìn mình trong gương, cô cũng hơi ngạc nhiên. Chiếc áo này quả thật dành cho cô mà, dẫu sao thì cô cũng rất thích nó.
– Chị xinh thật đấy, cứ như búp bê vậy.(cô nhân viên lại trầm trồ)
– *cười*
– Bây giờ chị theo em sang phòng chụp ảnh ạ!
– Vâng.
Anh thợ nhiếp ảnh có hơi say nắng khi nhìn thấy cô, nên anh đã nháy thật nhiều các kiểu. Chẳng hiểu sao khi thấy cô anh cứ muốn chụp thật nhiều, anh còn nói là anh sẽ chụp miễn phí cho cô nữa. Cô cũng hơi bối rối nhưng không phản đối, có lẽ là cô muốn kỉ niệm để lại nhiều một chút.
‘
Sau khi ra về cô còn mua luôn cả chiếc áo lúc nãy, nghe cô nhân viên nói đó là mẫu áo mới nhập về nên chưa có ai mặc. Nghe vậy nên cô tậu nó luôn, còn phần ảnh thì cô chép lại trong USB của mình.
Đi thêm một lát cô ghé vào một cửa hàng bán quần áo và mua được một bộ ưng ý. Nhưng trong lòng cô vẫn cứ muốn mặc chiếc đầm đen khi nãy đến lễ cưới của anh.
‘
Tối đến thật nhanh, cô đang ngồi trong phòng đọc sách. Chợt có tiếng gõ cửa, cô đi ra xem. Mở cửa ra cô chẳng thấy ai, chỉ thấy dưới chân có một hộp quà tí xíu, trên hộp có đính một tờ giấy “Hãy giải mã bằng những gì bạn biết nhé!”. Món quà này làm cô tò mò, đóng cửa phòng lại cô mở hộp quà ngay ra. Là 1 cái USB, vớ vội chiếc laptop đang yên vị trên bàn và cô tiến hành “chơi game” với món quà kì lạ này.
Trong USB này có 3 thư mục. Mỗi thư mục đều là một câu hỏi.
Bấm vào thư mục đầu tiên cô thấy có một dòng chữ rất to chạy lên “Hãy chơi cho thành thật đấy nhá, cái USB này rất ý nghĩa đó! Chúc may mắn…”
Cô nhấp chuột mà trong đầu vô vàn những thắc mắc. Câu hỏi 1:”Bạn có ngốc không?”, cô bị đơ vài giây khi gặp câu hỏi này, cô liền bấm trả lời:”Dĩ nhiên là không!”, sau khi trả lời màn hình hiện lên 1 chữ “WIN”. Cô thấy nó ngớ ngẩn thật, nhưng cô lại rất thắc mắc mà muốn chơi tiếp. Nháy chuột vào Câu hỏi 2:”Bạn đang yêu ai?”, cô như người trên mây rớt xuống, cô nghĩ thầm tại sao mình phải trả lời thật lòng chứ nhưng cô lại nghĩ đây cũng chỉ là cái USB thôi mà, có ai biết cô đã ghi những gì đâu và rồi cô trả lời “Vũ Khắc Nam”, màn hình lại hiện lên một dòng chữ “Good! Hihi…cứ trả lời thật lòng nha, win hết là được thưởng đấy!”. Cô như đã quen với những chuyện kì cục từ cái USB này rồi nên cô vội sang Câu hỏi 3:”Em có đồng ý lấy Vũ Khắc Nam làm chồng không?”, cô khựng lại, mắt cô mở căng thật to nhìn những chữ trên màn hình, bỗng nhiên đôi tay cô vô thức gõ lên những phím “Có”. Lần này không là một dòng chữ nữa mà là 1 bức hình, đây là 1 tấm thiệp cưới, trên đó có ghi chú rễ là “Vũ Khắc Nam” và cô dâu là “Tô Huỳnh Đăng Lam”. Bốn từ “Tô Huỳnh Đăng Lam” cứ hiện lên thật rõ, cô đang mơ ư? Tự động màn hình lại hiện lên “Anh biết là em không ngốc mà, hihi…anh yêu em Lam ạ!”, còn đính cả hình của anh nữa.
Trong lòng cô không biết đang có một thứ cảm xúc gì nữa, nó cứ lẫn lộn cả lên. Bất giác cô òa lên khóc thật to “Đừng làm em phải mộng tưởng đến anh hoài vậy chứ! Anh cứ như thế làm sao em quên được anh? Anh ác lắm…hichic”
Chợt điện thoại cô reo lên, cô vô thức bắt máy mà nước mắt không ngừng rơi. Là một số máy lạ…
– “Em định cho anh chờ đến lúc nào đây vợ yêu?”(giọng anh hờn trách)
– …*nước mắt như mưa*
– Nè!!! Ra mở cửa cho anh đi chứ vợ, anh đứng ngoài đây muỗi chích quá à.(lại than)
*Tít…tít…tít…*
Anh như bị đơ, hông lẽ cô giận anh sao? Kiểu này anh phải phá cửa xông vào mất thôi. Anh nhớ vợ anh lắm rồi, nghe tiếng cô khóc mà tim gan anh muốn đánh lô tô luôn. Đang định dơ chân lên tung cửa thì cô xuất hiện trước mặt anh, nước mắt tuôn không ngừng. Đưa bó hoa cho cô, anh cùng cô vào phòng. Cô cứ im lặng, làm anh rối khủng khiếp…anh chưa bao giờ thấy cô khóc như vậy hết, nước mắt con gái đáng sợ ghê. Thấy tình hình không ổn anh ôm cô vào lòng, giọng ngọt ngào:
– Em còn giận anh sao?
– … *im lặng, nước mắt rơi*
– Vợ ơi, không yêu anh hả? Sao lần nào gặp anh em cũng ậm ờ suốt thôi.
Cô đẩy anh ra khỏi người, vứt mạnh bó hoa xuống đất.
– Không yêu tôi thì anh cứ nói, đừng có làm ra vẻ thương hại tôi như vậy. Cho dù tôi yêu anh tôi cũng không chấp nhận được chuyện anh lừa dối chị ấy đâu, chị ấy không xứng đáng phải bị như thế! Thôi ngay những trò kì cục này và ngày mai an phận cưới chị ấy làm vợ, còn bây giờ thì anh đi khỏi phòng tôi…làm ơn đừng khiến tôi khó chịu như vậy được không, tôi hứa tôi sẽ cố quên anh mà, tôi sẽ không tìm gặp anh nữa đâu. Cho tôi được tìm một hạnh phúc khác…
Cô đang nói thì anh khóa môi cô, cố giãy giụa nhưng không đủ sức…thực ra thì cô chỉ đang dối gạt bản thân thôi, cô không muốn anh đi đâu. Cô đáp trả anh bằng tất cả tình yêu cô chất chứa bấy lâu nay, cô biết mình sai nhưng cô không muốn dừng lại, vì…cô yêu anh.
Thấy cô không giãy dụa nữa mà còn mãnh liệt đáp trả, anh ngưng lại.
– Vợ anh là em chứ ai! Bộ muốn ăn gian à?
Anh nhìn cô phân trần, tay vẫn ôm cô thật chặt.
– Đừng lừa dối em nữa, em không chịu được đau nữa đâu…hức hức.
Anh hôn lên những giọt nước mắt của cô, nói giọng hơi đe dọa tí.
– Em định để mắt sưng vù lên khi làm cô dâu à? Ôi hư quá…xa anh lâu rồi nên hư vậy đó.
– Tại anh cả thôi! Không được thì buông em ra, anh toàn nói xạo thôi.(cô giận dỗi cố đẩy anh ra)
– Anh không có cho em hạnh phúc bên ai khác ngoài anh đâu nhé, khóc xấu quá đi. Anh đã nói em là vợ anh mà, anh đã cầu hôn rồi mà sao em ăn gian quá vậy.
Nắm lấy tay cô, anh đeo vào ngón áp út một chiếc nhẫn lấp lánh. Anh hôn lên khắp gương mặt cô.
– Cho anh xin lỗi vì đã gạt em, nhưng em biết không. 12 năm rồi, anh chưa bao giờ ngừng yêu em cả. Bây giờ chúng ta đừng yêu nữa, chúng mình lấy nhau nha…rồi em sẽ là má của các con anh, là vợ cưng của anh, nha nha!
Cô vừa vui lại vừa tủi, trách móc anh.
– Vậy hôm đó người đi với anh là ai chứ? Hic…
– Khổ quá đi, đó là nhỏ em họ của anh từ Canada mới về đó.
– Rồi còn chuyện gặp em, sao anh biết trước được hả?
– Rồi rồi…lần đó anh lên Hà Nội công tác, tình cờ anh gặp được một cô bạn tên là Khánh Linh. Nói chuyện khá hợp một thời gian anh vô tình phát hiện được cô ấy là bạn thân của em. Anh đã kể cho cô ấy nghe tất cả, cô ấy đồng ý giúp anh về mọi chuyện. Vì lần này biết em về đây nên anh mới diễn cho em xem một bộ phim thôi để trả thù vụ tự dưng mất tích suốt mấy năm trời. Làm anh cứ nghĩ vu vơ là em đã quên anh mất tiêu rồi. Em hư lắm, yêu mà hông chịu nói…hại anh phải vất vả như thế này đấy.
– Híc híc…tại anh chia tay em đấy thôi. Ai mới không quan tâm cảm xúc của em hả? Ghét anh lắm!(cô giận dỗi đánh bình bịch vô ngực anh)
Anh nhìn cô cười hạnh phúc.
– Vậy em có chịu làm má của các con anh sau này hông?
Cô không trả lời, nước mắt đã ngừng rơi từ khi nào chẳng biết. Cô nhón chân hôn lên môi anh, như trả lời cho tất cả. Chỉ bây giờ cô mới biết mình đang nghĩ một điều “Ngu sao mà không chịu chứ, anh là của mỗi mình em thôi chồng ơi…lỡ có ai mà cướp anh ra khỏi tay em, em sẽ sống chết với người đó!”
Trong đêm…lấp lánh một ánh sáng đa màu trên tay của một cô dâu chuẩn bị lên xe hoa.