Tự Truyện Của Gái Dâm – Sướng Cùng Nhóc Sinh Viên
Trong cái đất Hà Nội bé tí này đi đâu cũng thấy những xóm trọ đông đúc người. Ra đường đi làm thì tắc mà về nhà thì ầm ĩ tiếng hò reo, nói chuyện của mọi người…Nhưng sao mình yêu cái xóm trọ đối diện nhà đến vậy, bởi ở đó có một người mà tôi cảm thấy mãn nguyện đến tận cùng dù nhóc chỉ là thằng bé sinh viên kém tôi đến 7t đầu…
Ông xã đi bộ đội nên 4 năm nay tôi cũng đã quen với cái cảnh mẹ con lủi thủi một mình, tự mình lo lắng đảm đương mọi việc trong nhà, từ việc chăm con, sửa chữa lặt vặt trong nhà cho đến việc đối đáp hai bên nội ngoại gia đình…Sáng nay lại như mọi ngày, tôi đưa con Ngọc đi học rồi vội vàng qua trường để họp tổ bộ môn. Cũng lạ thật nhưng tôi k cảm thấy uể oải mệt mỏi vì công việc gia đình, trường lớp như mọi khi bởi vì một việc có lẽ mọi người sẽ bảo tôi là thứ đàn bà mất nết, nhưng kệ, ai nói gì tôi không quan tâm, bỏi tôi muốn sống là chính bản thân mình, bản năng thực sự của một người đàn bà đã bị trôn dấu trong lòng bấy lâu nay.
Tôi loay hoay mở cánh cửa xếp để đẩy cái xe xuống dưới lòng đường, tại sao ông xã lại chọn cái nhà tận trong ngõ bé tí, ngoằn ngèo của khu tập thể mỏ địa chât, Cổ Nhuế này để ở cơ chứ, vừa trật trội, đông đúc lại nhỏ hẹp…chết mất thôi, tôi chán kinh khủng. Bất thần lúc đó có một đôi tay đỡ đầu con xe máy của tôi từ từ cho nó xuống lòng đường:
– Chị để em đỡ cho
Tôi ngước mắt nhìn ra phía trước một cậu thanh niên chặc tuổi 21 – 22, cởi trần, mặc chiếc quần đùi đá bóng màu trắng, đi chiếc dày bata với nước da ngăm ngăm, trên người đầy mồ hôi, đang cười hồn nhiên với tôi và thoăn thoắt đưa con xe máy của tôi xuống dưới lòng đường. Nụ cười ấy, giọng nói ấy, thân hình ấy làm tôi như khựng lại, suy nghĩ mông lung cái j mà tôi không tự định hình được.
– Ok được rồi, c đi làm ah?
Cậu thanh niên hỏi tôi
– A uh, c đi con bé nhà c đi học. Cảm ơn e nhiều nhé!
– Dạ k có gì
– May có e đỡ chứ không chắc c ngã mất
– Không có gì mà c, chuyện nhỏ như con thỏ
Nói xong cậu thanh niên ấy chạy vào phía nhà đối diện, đập vào mắt tôi là tấm lưng chắc chắn, k vai u thịt bắp nhưng cũng gọi là có body, đặc biệt là cặp mông săn chắc, tự nhiên trong người tôi cảm thấy nóng bừng lên, tôi tại liên tưởng đến cơ thể của chồng mình, người chống mà chưa một khoảng thời gian nào tôi được ở bên anh thực sự trọn vẹn ngoài mấy tháng tôi sinh con bé Ngọc.
– Mẹ đi thôi con muộn mất rồi
– Ờ mẹ quên, mẹ xin lỗi, đợi mẹ đóng cửa.
Từ đó trong đầu tôi luôn nghĩ về cậu thanh niên này, chắc e là sinh viên đại học Mỏ hay Tài chính ở gần đó. Tôi mong sao đến trưa thật nhanh để về nhà, để gặp lại cậu sinh viên với nụ cười hiền hậu. Dường như mọi thứ như được sắp đặt từ trước, vừa dừng xe ở trước cửa nhà, vẫn giọng nói ấm áp ấy lại vang lên đằng sau lưng tôi:
– C về rồi ah, có cần e đẩy xe lên cho không?
Tôi quay lại đằng sau, lòng mừng thầm khấp khởi:
– Ừ chào em, c đi dạy về, được thế thì tốt quá, chú giúp c nhé! (hjhj). Để c mở cửa e đẩy xe lên hộ c. Anh đi làm xa một mình c ở nhà phải cáng đáng nhiều việc nhiều lúc cũng mệt mỏi. Chú giúp c thế này cảm thấy trong cuộc sống cũng còn nhiều người tốt quá.
– Có gì đâu c, chuyện này bình thường mà. E cũng hay thấy c phải dắt xe lên xe xuống một mình cũng vất. Đường với nền nhà cách nhau hơi cao, dắt lên đẩy xuống k chú ý dễ bị quẹo chân mà ngã như chơi.
– Ừ c cũng bảo chồng c như vậy, nhưng a ý bảo hồi trước nền đường khu này yếu, lại hay bị ngập lụt khi trời mưa nên phải làm cao, e vào đây ngồi uống nước đã.
– Dạ vầng. Thế a chồng c đi đâu mà e k gặp vậy ah?
– A ấy làm bộ đội tận trong Bình Dương, c thì có công chức ngoài này, chưa xin được chuyển vào trong ấy nên cứ ở ngoài này mẹ con nuôi nhau, thỉnh thoảng bà nội, bà ngoại ghé qua trông nom con Ngọc nhà c, nên cũng đỡ vất vả…
Nói chuyện với nhau một lúc tôi mới có dịp nhìn kĩ cậu e sinh viên này, thân hình cũng rắn chắc, người cao tầm m8, lông mày rậm, đôi mắt sâu và đen, đặc biệt đôi môi dày và đỏ, nụ cười hiền và rất duyên. Năm nay là sinh viên năm thứ ba HVTC, quê ở Thái Bình, thuê cùng hai cậu bạn ở dãy nhà trọ đối diện nhà tôi cũng được hơn năm rồi, nhưng chưa có dịp nói chuyện lâu đến vậy…
– Thôi em xin phép c, e về để c còn nấu cơm
– E đã ăn cơm chưa, hay ở lại đây ăn cơm luôn, trưa chỉ có mình c ở nhà ăn cơm cũng buồn, không phải ngại đâu, em trai c cũng bằng tuổi em 95.
– Dạ vậy có gì c để e giúp cho
– Không có gì đâu c nấu vèo cái là xong ấy mà, có hai c e nên ăn đơn giản thôi k có gì đâu
Tôi bắt tay vào việc nấu nướng, nhưng oái ăm thay, đang rửa rau cái vòi nước ở bồn rửa vặn k sao ra nước, tôi như cảm thấy bực mình.
– C để e kiểm tra cho
Cậu nhóc nhanh nhẹn chen vào chỗ tôi đứng và đẩy tôi ra. Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác được sự sẻ chia và giúp đỡ như vậy. Đứng phía sau nhìn cậu bé loay hoay sửa cái vòi nước tôi lại được một lần nữa ngắm nhìn thân hình một người đàn ông mà lâu nay tôi luôn cố che dấu cái cảm giác thèm thuồng ấy để thỏa mãn mình. Tuy cái áo sơ mi trắng thả ra ngoài quần nhưng ở cơ thể đó vẫn toát ra sự trững trạc, chắc chắn của một người đàn ông. Đang mải mê với những suy nghĩ đen tối mà lâu nay mình luôn cố dấu, bất ngờ chiếc vòi nước bị gãy ra, nước bắn tung tóe khắp mọi nơi, người cả hai đứa ướt như chuột lột, tôi vội vàng đi khóa van nước lại. Cậu sinh viên vừa gãi đầu gãi tai, vừa cười trừ xin lỗi.
– Không sao đâu, chắc tại lâu ngày nên cái van nước cũ quá nên gẫy ấy mà. Người e ướt hết rồi
– Người c cũng ướt kìa. Thôi để e chạy về thay quần áo, rồi sang sửa cho c.
– Ấy đừng chạy về, chạy về bây giờ người em đang ướt như chột lột như vậy, mọi người lại nghĩ không hay, đợi c lấy tạm quần áo của anh rồi đưa em thay, còn quần áo của em, c vắt khô qua, đợi khô rồi e mặc về cũng được.
Cậu sinh viên suy nghĩ thoáng quá rồi gật đầu đồng ý. Tôi vội bảo cậu ấy lên tầng hai cùng tôi và lấy quần áo của chống cho cấu ấy mặc. Vội vàng lục tủ tôi đưa cho cấu nhóc cái quần đùi và cái áo phông cộc tay của chồng, rồi cũng vội vàng thay quần áo của mình. Cậu bé sinh viên đi xuống nhà vệ sinh ở tầng 1 thay. Xong xuôi tất cả nó chạy tất bật lên chỗ tôi đưa tôi đống quần áo vừa thay ra.
– C phơi hộ e nhé.
Vội vàng tôi cầm lấy đống quần áo. Nhưng do vô tình tôi làm rơi ra chiếc quần sịp của cậu. Tôi đỏ mặt ngại ngùng, rồi nhặt nó lên.
– C vô ý quá
Nhưng cũng lúc nhặt nó lên tôi thấy chợt nhận ra một điều, chiếc quần sịp ấy to hơn cỡ của chồng tôi vẫn dùng, phải chăng? Tôi thoáng suy nghĩ mơ hồ rồi lên thượng phơi đống quần áo ấy ra. Rồi chạy xuống nhà. Như mọi khi ở nhà tôi vẫn bộ đồ ngủ, ngắn tay và đi xuống nhà và bảo cậu sinh viên đợi tôi đi nấu đồ ăn nốt. Vừa xuống đến nhà, tôi đã thấy cậu sinh viên ấy nấu xong tất cả. Hơi ngạc nhiên tôi thốt lên:
– E nấu xong rồi cơ ah
– dạ vầng, ở nhà e cũng phải nấu món này mà. Ah mà c cứ gọi e là Tuấn nhé.
– Uk c tên Trâm
– Dạ vầng ah. Thôi mình ăn đi c k nguội
Tôi mỉm cười rồi ngồi ra bàn ăn. Tuấn cứ lễ mễ bưng ra từng thứ một, nhìn dáng đi nhanh nhẹn tôi lại bật cười.
– Cũng đảm đang nhỉ, sau này vợ được nhờ, thế có ng yêu chưa?
– Hii, em cũng đã có, nhưng bọn em chia tay rồi, e đi học đại học ở Hà Nội, còn bạn ấy vào Nam lập nghiệp và mới cưới chồng rồi c ah.
Điều cười gượng gạo của Tuần làm tôi như chững lại, và k muốn hỏi gì thêm. nhưng cũng chính lúc này tôi mới để ý ra rằng, bộ quần áo của chồng tôi hơi nhỏ so với cỡ người Tuấn. Đặc biệt những lúc cậu bé đi lại, có một thử đang chuyển dịch mạnh mẽ trong lớp quần mỏng mảnh. Bản thân tôi thừa hiểu đó là cái gì, những khi ở nhà ông xã cũng hay có thói quen không mặc sịp, nên tôi thừa hiểu nó lại cái gì. Nhưng nó to thật, nó to quá làm tôi không khỏi k suy nghĩ về cái thứ của nợ ấy của Tuấn. Tôi vừa ăn nhưng cũng vừa nhìn trộm Tuấn. cái thứ ấy vẫn cồm cộm lên trong chiếc quần đùi ngắn cũn cỡn. Mọi người sẽ nói tôi là dâm đãng, nhưng bản năng trong tôi, sự thiếu vắng cánh tay, bờ vai hay hơi ấm của người đàn ông đã làm tôi thành thứ đàn bà đê tiện và tràn đầy dục vọng như lúc này đây. Có lẽ chỉ có em mới có thể làm tôi quên đi những ngày tháng của người đan bà cô độc, những lúc tắm phải tự mình giải khuây…
Từ khóa truyện: gai dam