Seri Chuyện Không Thể Ngờ – Truyện Dâm Cực Đỉnh 2018

Như chỉ chờ có vậy, nàng ngậm mút đầu lưỡi anh, thân mình nàng run lên, hai tay nàng vòng trên người anh chặc dần, siết mạnh theo thời gian của nụ hôn đó… Đến khi anh rút đầu lưỡi mình lại, thì lưỡi nàng như có keo, dính trên đầu lưỡi anh theo qua lọt vô miệng anh… Nhẫn ngậm nhẹ và nút lưỡi nàng từng cái, nước miếng hai người trộn lẫn vô nhau, anh vừa mút lưỡi nàng, vừa nuốt hết dòng nước ngọt ngào ái tình đó… Lâu lắm, như ngộp thở, hai người mới rời môi nhau ra…

seri-chuyen-khong-the-ngo

MỘT​

Năm đó khi mới quen biết nhau, anh hai mươi, còn nàng vừa tròn mười tám… Nhà anh rất nghèo, mẹ anh cố gắng nuôi anh học xong phổ thông thì anh không chịu vô đại học nữa, dù thâm tâm anh rất muốn… Bởi anh biết mẹ gian nan cực khổ lắm rồi, bốn năm đại học nữa thì mẹ làm sao mà chịu nổi… Năn nỉ đủ điều với mẹ, cuối cùng khi anh hứa sau này để dành được chút tiền anh sẽ theo học đại học sau, mẹ anh mới tạm chấp nhận… Từ đó anh lao đầu vô việc kiếm tiền để nuôi bản thân anh và đỡ đần cho mẹ… Nhưng cũng chẳng được bao nhiêu…

Còn nàng, gia đình cũng chỉ hơn anh một chút, cha nàng đau ốm chỉ loanh quanh ở nhà, mẹ nàng buôn bán nhỏ trong một ngôi chợ nhỏ ở ngoại thành… Khi lên tới lớp cuối cấp phổ thông, nàng đi học bằng một chiếc xe máy cũ mà mẹ nàng mua lại của người quen… Nhờ cái xe này mà anh và nàng quen nhau…

***

Sau gần nửa năm trời bôn ba làm đủ thứ chuyện, ai kêu cái gì cũng làm… Đi xin việc thì người ta không nhận cũng chỉ vì cái trình độ văn hóa của anh! Chỗ cần lao động nặng thì thấy vẻ thư sinh, trắng trẻo, đẹp trai của anh, họ ái ngại không nhận. Chỗ cần nhân viên văn phòng thì họ cũng không nhận vì anh chưa có bằng cấp chuyên môn, kỹ thuật gì… Sử dụng vi tính anh còn chưa biết làm sao người ta nhận… Cuối cùng, có một ông già hay ngồi sửa vá xe đạp, xe máy ngoài ngã ba đầu đường hẻm đi vô khu nhà nghèo anh ở thấy anh tội nghiệp, ông kêu anh cùng làm với ông… Có bao nhiêu hiểu biết ông bày vẽ hết, không giấu anh điều gì… Cho tới khi người con trai duy nhất của ông, là động cơ để ông dãi nắng dầm mưa làm cái nghề dơ nhất, ít tiền nhất tốt nghiệp đại học ra làm việc trong một ngành có thu nhập kha khá, rước ông lên thành phố thì đống đồ nghề, cả mái lều ông vẫn núp nắng núp mưa ông cho anh hết mà không lấy một đồng nào… Trước khi chia tay anh, ông vỗ vai anh, cười hiền :

– Chỗ này bác nuôi được một thằng sinh viên tốt nghiệp đại học. Bây giờ bác cho hết lại con nhưng không phải chỉ để con kiếm cơm thôi, mà con còn phải dựa vô nó để cũng có tấm bằng đại học cho bác… Bác biết con còn rất ham học, nên phải cố gắng thiệt nhiều lên…

Anh cảm ơn ông rối rít, xúc động vì tấm lòng rộng rãi của ông, anh hứa với ông sẽ làm được điều anh mơ ước và điều ông mong muốn…

Một buổi chiều, trời mưa như trút, đang ngồi nép sát vô vách lều sửa xe để tránh những giọt mưa văng tung tóe làm ướt gần hết miếng đất dưới mái lều. Bó gối nhìn màn mưa mù mịt giăng ngoài đường, trong trí anh thầm lo lắng bởi sáng giờ làm được có mấy chục ngàn, trong khi mẹ anh cần thêm một chút tiền để uống thuốc… mấy ngày nay bà đau yếu, nhức mỏi vì tuổi tác… Anh làm không đủ tiền để mua cho mẹ một lúc mấy ngày thuốc, mỗi ngày mỗi mua… Mà bữa nay…

Bụng anh thắt lại vì đang nghĩ tới sức khỏe của mẹ, chợt có một bóng người dắt một chiếc xe máy bước vô… Anh mừng rỡ đứng dậy, chỉ kịp nhận ra một cô gái nhỏ, ướt mem, từng giọt nước mưa thi nhau nhỏ xuống nền, đôi môi cô tím đi vì lạnh… Anh cất tiếng :

– Xe bị làm sao vậy, em?…

Giọng cô gái run run nhưng vẫn trong trẻo nhẹ nhàng :

– Em không biết nữa, đang chạy bình thường, rồi em chạy vô vũng nước lớn trên đường cái tự nhiên… nó tắt máy… May mà gần đây, em dắt tới… Anh coi giùm em…

Gật đầu, anh dựng chân chống xe lên, lui cui sửa xe cho cô gái… Thấy cô co ro ngồi trên chiếc ghế nhỏ dành cho khách ngồi chờ có vẻ thấm lạnh. Cái áo sơmi cô mặc trên người ướt đẫm dính sát vô da thịt… Dù trong bóng chập choạng vì ngoài trời đang mưa nhưng anh cũng nhìn thấy chiếc áo ngực trắng của cô lộ dưới lớp vải ướt và cả màu da hồng hồng bên trong… Nhìn quanh quất thấy có cái áo khoác của mình là còn sạch sẽ, anh đứng lên lấy xuống đưa cho cô :

– Không ngại dơ thì em khoác đỡ cái này lên cho ấm… Để lạnh quá, nhiễm nước về bị cảm liền đó… Chịu khó đi, áo anh mới giặt…

Khuôn mặt xinh xinh chợt hồng lên một chút, cô ngập ngừng rồi cũng cầm lấy cái áo anh đưa, khoác lên người… Vừa làm xe cho cô, anh vừa bắt chuyện để mau quên thời gian… Cô tên Ngọc Kiều, hôm nay cô tới trường đại học làm thủ tục nhập học, lúc quay về thì mắc mưa, xe hư… Anh cũng tự giới thiệu mình tên Nhẫn… Chỉ là sửa xe thôi và nói chuyện xã giao nhưng rồi cả anh và cô đều cảm thấy rất hợp nhau về nhiều điều, về suy nghĩ, về những ham mê học hành… Và sự tin tưởng nhau cũng tự nhiên mà phát xuất giữa hai con người lần đầu tiên gặp mặt… Họ nói cho nhau nghe về hoàn cảnh gia đình mình… Khi nghe anh kể về cuộc sống của anh và mẹ, phải nghỉ học để đỡ đần mẹ… Bất giác trong lòng Ngọc Kiều nhói lên một thoáng, bây giờ cô mới để ý nhìn kỹ anh. Khuôn mặt anh rất đẹp trai, trắng trẻo. Bàn tay đầy vết dầu mỡ nhưng không giấu được những ngón tay dài, cầm bút vẫn hợp hơn cầm kềm, cầm mỏ-lết…

Chiếc xe chỉ bị ướt bugi lúc cô chạy vô vũng nước nên anh xử lý cũng đơn giản… Nhưng cô chưa đi được vì trời vẫn còn mưa mà cô thì không có cái áo mưa nào… Cô cũng chưa muốn đi vì cô cảm thấy trong lòng cô ấm áp lạ thường khi nói chuyện với anh… Trái tim của một cô gái mới lớn chợt hụt nhịp mấy lần mỗi khi nhìn vô mắt anh, đôi mắt thật sáng, thật ngay thẳng… Dù vậy, cô vẫn chưa nhận ra điều gì… Rồi cũng phải tới lúc đi… Mưa đã tạnh nhưng gió rất lạnh… Quay cho chiếc xe hướng ra phía ngoài, Nhẫn nhìn cô :

– Em cứ mặc cái áo anh đi… Chạy xe gió nhiều cứ mặc cho đỡ lạnh, ngày mai đi ngang đây trả anh cũng được! Nhà anh gần đây, anh chạy mấy bước là về tới nhà, đừng có ngại…

Ngập ngừng, e ngại một chút mà rồi không hiểu sao Ngọc Kiều vẫn chấp nhận :

– Dạ…cũng được… Mai em gửi lại anh… Em cảm ơn anh…

Nhẫn đạp cho chiếc xe nổ máy. Đưa tay lái cho cô, bất giác anh hít một hơi thiệt mạnh đầy lồng ngực mùi hương con gái thoảng qua mũi anh…

……………………………………………………

Chỉ một lần do cái xe cũ của cô bị hư, chỉ một lần Nhẫn cho cô mượn cái áo khoác cho đỡ lạnh mà hai người quen nhau rồi yêu nhau suốt gần hai năm trời… Lúc đầu thì anh cũng chưa dám ngỏ lời yêu cô, nhưng từ phía Ngọc Kiều nhận ra con người chịu thương chịu khó, có một ý chí vươn lên mạnh mẽ, dám đương đầu với số phận nên cô không ngại thổ lộ tấm lòng của mình với anh… Cô chỉ cho anh thấy hoàn cảnh cũng không khá giả gì của nhà mình cho anh biết… Cô tự tìm đến thăm nhà anh. Gọi là nhà nhưng chỉ là một mái tranh liêu xiêu, chung quanh che chắn bằng những tấm tôn rách, những tấm ny-lông từ những công trình xây dựng bỏ ra… Cô không ngại ngồi dưới nền đất nấu cho mẹ anh nồi cháo nhỏ, bưng lên mời bà như một đứa con thảo hiếu… Anh xúc động trước việc làm của cô và anh mới dám yêu cô…

Quan hệ giữa Nhẫn và Ngọc Kiều cho dù gọi là người yêu của nhau nhưng cũng chỉ dừng lại ở những cái nắm tay, những vòng tay ôm siết chặc, những nụ hôn nhẹ trên má nhau… Anh không dám đi xa hơn và cô thì lại không dám tỏ bày ý muốn được anh hôn môi, được anh âu yếm nhiều hơn… Dù những lúc đó, trong thân xác non trẻ của cả hai đều bừng bừng ngọn lửa tình khiêu khích…

Sau một thời gian cố gắng làm lụng, tiết kiệm, Nhẫn cũng đã để dành được một ít tiền để vô được đại học… Lúc này, Ngọc Kiều cũng vừa xong năm thứ hai. Nhưng, chuyện đời không ai ngờ đã ập tới lên đầu đôi bạn trẻ vốn đã và đang vẽ ra cho mình nhiều viễn cảnh tươi đẹp và hạnh phúc…

Mẹ Nhẫn chỉ sau một đêm khó thở đã qua đời khi anh chưa kịp trở tay… Khi đưa bà tới bệnh viện cấp cứu thì bác sĩ lắc đầu và cho anh biết bà bị trụy tim vì tim bà vốn đã kiệt quệ từ lâu nhưng bà giấu không cho anh biết! Anh điếng hồn, ôm xác mẹ khóc như chưa bao giờ được khóc… Nhẫn ôm cứng mẹ đến hai người đàn ông mới gỡ được tay anh ra khỏi người bà… Dành dụm được bao nhiêu tiền Nhẫn lo đám ma cho mẹ gần hết…

Ba tháng sau, nỗi đau lại ập tới trên đầu Ngọc Kiều. Cha cô cũng đã ốm yếu từ lâu, nhưng ông lại bất cẩn khi đứng trên một cái ghế cao để quét dọn bàn thờ tổ tiên… Mất thăng bằng, ông té đập đầu xuống nền nhà xi măng… Khi cô đi học về, ông đã chết cứng từ lúc nào… Tai họa hơn, trước đó, mẹ cô dành dụm được một số tiền gửi cho người quen ở chợ để kiếm đồng lời lại bị họ lừa rồi trốn biệt… Đám ma của cha cô là do một người quen của mẹ ở chợ cho vay mượn để làm đám… Và bước ngoặc chia rẽ Nhẫn và Ngọc Kiều suốt mười sáu năm bắt đầu từ đây!

Người đàn bà cho mẹ cô mượn tiền làm đám ma, trang trải nợ nần cho gia đình Ngọc Kiều có một thằng con trai đã gần ba mươi tuổi nhưng bị bịnh kém phát triển… Bà ta ép mẹ cô phải gả cô cho con trai bà thì bà ta sẽ xóa hết số nợ nần, thậm chí còn cho không mẹ cô một số tiền để làm vốn… Không những vậy, còn lo cho cô tiền để học xong đại học, miễn mẹ con cô đồng ý gả cô cho con trai bà ta, đẻ cho bà một đứa cháu trai nối dõi tông đường là được… Hai mẹ con Ngọc Kiều ôm nhau khóc mấy ngày liền. Bà cũng biết con gái đã có người yêu làm nghề sửa xe nhưng bà không hề phản đối. Riêng cô, không muốn mẹ phải suy nghĩ nhiều nên cuối cùng cô đành chấp nhận yêu cầu của chủ nợ để mẹ mình được yên, cho dù bà không mở miệng tới nửa lời để ép uổng cô… Chính vì lẽ đó, cô mới thương mẹ mình hơn để bước vô con đường khó có lối thoát, và chắc chắn sẽ gây tổn thương khó mà chữa lành cho tình yêu của Nhẫn…

Nghe cô báo lại mọi chuyện trong nước mắt, lúc đầu Nhẫn rất căm giận, chỉ muốn xua đuổi cô rời khỏi mình ngay lập tức… Nhưng khi nghe cô giãi bày mọi chuyện, anh cũng đã nguôi ngoai và dần cảm phục cô… Anh cũng mất mẹ nên anh hiểu sự hy sinh của cô cho mẹ cô là xứng đáng… ôm chặc cô vô lồng ngực mình, anh cùng khóc với cô, khóc cho cuộc đời quá nhiều nỗi trái ngang… Riêng cô, cô đã có một quyết định!… Một quyết định mà mãi mãi về sau, chưa bao giờ cô hối hận…

Lễ cưới của cô rồi cũng tới ngay sau giỗ một trăm ngày cha cô. Trước ngày đón dâu, cô xin mẹ cho cô đi một ngày với lý do chào tạm biệt bạn bè của cô, những người mà cô không mời họ dự đám cưới… Nhưng thiệt ra, cô tới với Nhẫn nguyên ngày hôm đó!…

Buổi sáng, đã dậy từ sớm. Đánh răng, rửa mặt, hâm lại chút cơm nguội ăn xong, Nhẫn ngồi thừ người trước cái tủ thấp để bàn thờ mẹ… Đáng lẽ anh đã ra chỗ mái lều sửa xe như mọi ngày, nhưng hôm nay anh cảm thấy chán chường không muốn làm gì nữa hết! Ngày mai, Ngọc Kiều của anh đi lấy chồng! Anh hoàn toàn tin cô sau tất cả những điều cô đã san sẻ với anh trong nước mắt… Để rồi anh tự sỉ vả mình đã không có điều kiện để giữ lại cô… Hai hàng nước mắt tự nhiên trào ra, lăn dài trên đôi má rám nắng và nhuốm bụi đời gian khổ của anh… Nhẫn gục đầu trên hai gối, mặc kệ cho nước mắt tuôn rơi… Anh biết, giờ phút này anh đã bộc lộ sự yếu đuối của mình, nhưng cho dù có nghiến răng lại, thì những giọt nước mắt thương cảm cho anh và cho chính cô cũng tự trào ra không cầm lại được… Khóc không ra tiếng nhưng lòng Nhẫn quặn đau!

Chợt linh cảm có điều khác lạ, Nhẫn ngẩng đầu lên… Một bóng áo dài trắng đứng trước mặt anh từ lúc nào… Đứng nhanh dậy, anh bối rối, hai tay anh không biết để đâu, nửa như muốn ôm cô vô lòng, nửa ngại ngần vì biết cô không còn là của anh… Ngọc Kiều trong bộ áo dài trắng tinh khôi như học trò đứng trước mặt anh. Khuôn mặt xinh đẹp của cô mang đầy nét buồn thương. Đôi mắt đen láy, to tròn vẫn còn nguyên đó nhưng ẩn chứa một nỗi buồn da diết nhìn anh chăm chăm… Đôi môi hồng của cô mấp máy rồi cô cất tiếng hỏi anh, nhẹ như hơi thở :

– Sao Nhẫn khóc?

Anh cúi đầu :

– Anh không biết… Nghĩ tới chuyện ngày mai em đi lấy chồng…

Ngọc Kiều để mấy ngón tay trắng nuột, thon nhỏ lên môi anh :

– Đừng Nhẫn! Anh đừng nghĩ gì tới chuyện đó nữa… Anh chỉ nên biết hôm nay anh còn có em… Hôm nay em sẽ ở đây cả ngày với anh… Ngày mai, ngày mốt, ngày kia… suốt những ngày còn lại… cho dù có lấy chồng thì em vẫn là của Nhẫn. Trong trái tim em chỉ có một mình Nhẫn thôi…

Anh vòng tay ôm siết cô, giọng anh run run :

– Mẹ để cho em tới đây với anh sao?

Cô úp mặt lên ngực anh, hít mùi mồ hôi quen thuộc từ người anh :

– Mẹ không biết em tới đây với anh. Em chỉ nói mẹ em đi chào bạn bè…

– Sao em mặc áo dài?

– Em muốn đem… đem sự trinh trắng của em… cho anh…

Nhẫn giật mình, anh đẩy cô ra, hai tay anh nắm chặc bờ vai nhỏ mềm của cô :

– Kiều… Em… đừng nói bậy… Làm sao em lại nói vậy?…

Hít một hơi thiệt sâu, Ngọc Kiều như lấy hết can đảm và sự tự tin của cô. Cô nhìn sâu vô mắt Nhẫn với một vẻ yêu thương và quả quyết :

– Phải!… Em nghĩ kỹ rồi… Anh đừng ngăn cản em!

Nhẫn tái mặt, hai tay anh lay lay bờ vai cô, giọng anh méo đi :

– Kiều… Kiều! Em tính làm gì? Em tính chuyện gì đây? Đừng có nghĩ bậy, nghe em…

Nước mắt Nhẫn lại ứa ra. Cô hơi sửng sốt nhưng rồi chợt hiểu ra. Đôi môi xinh của cô nhoẻn một nụ cười dù nước mắt cô cũng rưng rưng :

– Nhẫn ơi… Anh tưởng em làm chuyện dại dột sao? Không bao giờ! Em quyết định là quyết định chuyện này…

Mặt cô chợt đỏ ửng lên, cô vòng tay ôm cứng hông anh :

– Anh ơi… em quyết định trao cho anh… đời con gái của em! Anh hiểu không?… Em muốn lần đầu tiên của em là dành cho người em yêu chớ không phải hắn… Anh chìu em đi… Để sau này em không ân hận… Anh nghe em không? Nhẫn yêu em đi… Nhẫn… làm tình… với em đi…

Bây giờ thì anh hiểu cô quyết định chuyện gì. Nhưng anh sợ cô sẽ khổ nếu nhà chồng cô biết được cô không còn con gái khi về với chồng, anh ngập ngừng :

– Nhưng còn nhà chồng em sau này…

Cô lắc đầu :

– Anh đừng lo… Em có cách… Anh cứ nghe em… Chìu em lần này đi… Anh…

Nhẫn đẩy nhẹ Ngọc Kiều rời khỏi lồng ngực mình. Hai tay vẫn để trên vai cô, anh im lặng ngắm cô như muốn ghi lại từng nét nhỏ trên khuôn mặt xinh đẹp, hiền hậu này… Vầng trán cao thông minh với đôi lông mày đen nhánh không hề tỉa nhổ. Đôi mắt cô to tròn, đen lung linh với rèm mi dài cong vút. Cái mũi cao thanh tú trên đôi môi đầy mọng, đỏ hồng với cái cằm nhỏ… Anh từ từ cúi sát rồi khẽ đặt lên môi cô nụ hôn thắm thiết… Hai cánh môi mềm ấm của cô mở ra cho đầu lưỡi Nhẫn lọt vô, nếm liếm trong khoang miệng cô… Bản năng tự nhiên của con người trong tình yêu thúc giục cô và anh làm những điều chẳng hề học hỏi ở đâu! Cô ngậm lưỡi anh mút say mê… Nước miếng cô ứa ra… Cô đẩy lưỡi anh ra và lưỡi cô cũng đi theo vô miệng anh. Hai chân cô run rẩy từng cơn. Cảm giác khoan khoái lạ kỳ lần đầu tiên cô biết tới khi anh mút đầu lưỡi cô và hai tay anh không ngớt xoa vuốt khắp trên lưng cô qua lớp vải áo dài mỏng tanh… Cơn kích thích làm Nhẫn úp hai tay lên bờ mông căng tròn áp sát vô người anh. Con cặc anh bị cảm giác kích động đã căng nở ép lên bụng cô… Qua mấy lớp vải mỏng, Ngọc Kiều cảm nhận rõ ràng một vật cứng nóng, thuôn dài giật nhẹ từng cơn trên da bụng cô… Hiểu biết của một cô sinh viên vừa học xong năm thứ hai đủ cho cô biết đó là cái gì…

Đã chuẩn bị từ lâu và đã nung nấu trong đầu việc làm hôm nay, Ngọc Kiều cố gắng vứt bỏ mọi sự mắc cỡ, ngại ngùng… Cô đẩy anh ra, vừa nhìn anh với đôi mắt đen tràn ngập yêu thương, cô vừa nhanh tay cởi cái áo dài và cái quần trắng khỏi người cô… Đôi mắt Nhẫn không rời khỏi thân hình người con gái anh yêu lần đầu tiên được thấy rõ ràng… Cô cởi luôn cái nịt vú và cái quần lót nhỏ…

Thân hình cô hoàn toàn trần truồng trước mắt Nhẫn. Hai bầu vú con gái của cô nở căng, trắng toát với hai đỉnh núm vú tròn nhỏ như hai hột đậu đỏ giữa quầng vú nhạt màu hơn. Cái bụng cô phẳng lì ở giữa là cái lỗ rún nhỏ xíu… Giữa đôi đùi dài, chắc thon thả là mảnh tam giác đen mướt đậm màu, thấp thoáng cái khe nhỏ… Nước miếng tự nhiên ứa ra trong miệng Nhẫn, cặc anh giật nhẹ lên một cái…

Khuôn mặt đỏ ửng, Ngọc Kiều nằm xuống tấm ván có trải một tấm chiếu là nơi gọi là giường ngủ của Nhẫn… Mắt cô mở to đăm đăm nhìn anh, thân hình trần truồng, trắng nõn nổi bật trên nền chiếu tối màu… Mắt cô như thúc giục anh…

Nhẫn cũng từ từ đưa tay cởi lần bộ quần áo anh mặc trên người và cả cái quần đùi vải bên trong… Khi cặc anh bật ra, chỉa thẳng ra trước vì cương cứng thì Ngọc Kiều không dám nhìn nữa, cô nhắm mắt lại, mặt cô không thể đỏ hơn nữa, cô lắp bắp :

– Anh… nằm xuống đây với em…

Nhẫn nhẹ nhàng nằm xuống sát bên cạnh cô. Tấm ván được kê làm giường hơi chật so với hai người nên bắt buộc Nhẫn phải nằm sát bên cạnh cô. Cặc anh ép vô một bên đùi cô nóng hực… Nhẫn chồm lên theo bản năng. Anh cúi hôn lên miệng cô, một tay xoa bóp trên cặp vú căng mềm… Anh chưa biết hôn hay bú lên vú cô. Giờ thì anh chỉ biết choàng một chân lên đùi cô, ép sát con cặc cương cứng nhúc nhích một bên đùi cô theo cảm giác trong anh thúc đẩy… Đầu cặc tươm ra mấy giọt dương tinh làm ướt một bên đùi cô trơn trợt… Cô hơi dạng chân ra khi bàn tay anh tò mò xoa bóp trên cái mu nổi vồng giữa háng cô…

Ngọc Kiều nổi gai ốc khắp người dưới sự vuốt ve, sờ mó của Nhẫn. Cảm giác nhột nhột nhưng khoan khoái lạ lẫm chưa từng biết tới bây giờ cứ lan tràn khắp người cô. Cô có cảm giác hai đầu vú sưng cứng lên, vừa tức, vừa đau đau nhưng khi bàn tay anh lướt qua, vó bóp thì cô lại thấy thích thú chỉ mong anh đừng ngưng những đụng chạm đó… Cùng một lúc dưới bụng cô râm ran khó chịu, có một luồng hơi nóng cứ quanh quẩn bên trong. Dưới âm hộ cô, sâu tít bên trong giống như đang nở rộng ra… Chỗ đó làm cô có cảm giác nóng nhất và hình như có một thứ gì đó ẩm ướt rịn ra, nhất là khi bàn tay anh xoa vuốt trên đám lông đen mọc giữa háng cô, trên gò mu căng đầy… Cảm giác làm cô tự động mở rộng hai chân khao khát mấy ngón tay anh đụng vô đó…

Rồi Nhẫn cũng biết chỗ mà bàn tay anh cần xoa bóp nhiều nhất… Bàn tay anh úp lên che kín mu âm hộ cô, mấy ngón tay bóp nhẹ trên hai phiến thịt cũng nham nhám những sợi lông đen mướt mọc rải rác trên hai phiến thịt mềm căng đó… Bất chợt, một ngón tay anh trượt sâu vô cái khe giữa hai phiến thịt vì có một chất dịch trơn trơn thấm ra ngoài… Mấy ngón tay thêm tò mò ấn sâu xuống một chút nữa và vuốt dọc theo cái rãnh đó… Ngọc Kiều chợt chụp bàn tay anh, cô khẽ thở dài và rên lên :

– Ô… anh…

Nhẫn ngưng lại nhìn cô, khuôn mặt đỏ bừng bừng, mắt cô như dại đi :

– Sao vậy em? Anh làm em khó chịu hả?…

Cô lắc đầu, thở dồn :

– Không… Không khó chịu… mà nó lạ… nó làm em thích… Anh rờ vô đó nữa đi…

Không phải là cô không biết chuyện gì sắp xảy ra, nhưng cô chưa bao giờ có được những cảm giác vừa lạ, vừa thinh thích, vừa khoái cảm như vậy… Nhưng cô đã nghĩ kỹ rồi, và cô quyết làm cho bằng được điều cô đã chọn lựa… Con cặc Nhẫn nãy giờ cứ ép sát vô đùi cô, sự kích thích qua từng cảm giác khi vuốt ve, hôn hít cô làm Nhẫn gần như không chịu nổi sự căng tức nơi thân cặc. Dương tinh đã rỉ rả làm ướt một khoảng đùi cô trơn trợt. Khi vuốt ve cô, anh nhúc nhích, cọ thân cặc lên đùi cô thì anh có cảm giác sương sướng nơi đầu cặc và sự căng tức cũng giảm đi một ít… Và Nhẫn cũng hiểu rằng, anh cần phải đút con cặc đang cứng ngắc này vô cái khe lồn ướt át của cô thì mới giải quyết được sự cương cứng này cho cặc anh… Biết là lúc được đút cặc vô lồn cô đụ thì sẽ sướng, nhưng thiệt sự anh cũng chưa biết sướng ra làm sao!?…

Đến một lúc như không chịu đựng nỗi nữa, Nhẫn ngồi lên, tay vẫn vuốt ve trên âm hộ Ngọc Kiều, anh nhìn cô, mắt anh như đã có lửa :

– Em… anh… anh làm nghe… Em cho anh không?

Cô chỉ gật nhẹ đầu mà không trả lời anh. Đồng thời cô đưa tay lên hông anh kéo cho anh nằm lên người cô. Hai chân cô mở rộng để anh nằm ở giữa. Con cặc Nhẫn ép cứng trên mu lồn cô cạ tới cạ lui… Người cô bất giác run lên. Không phải cô hối hận mà cô đang có nhiều cảm nghĩ bên trong. Cảm giác khi anh đút khúc gân thịt cứng này vô người cô sẽ đau nhiều hay ít? Nó sẽ làm cô đau, nhưng đau nhiều hay ít, cô có chịu nổi không? Cô nghe lóm đám bạn học tán chuyện nhau là khi làm chuyện này sẽ sướng, mà sướng làm sao? Cô ngổn ngang trong đầu bao nhiêu câu hỏi… Rồi cô quyết định, cô thò tay xuống ngập ngừng một chút, cầm lấy con cặc cương to, nóng hổi giần giật bằng mấy ngón tay, cô để nó vô giữa khe lồn trơn nhớt, cô thầm thì :

– Nhẫn làm đi… Mà từ từ thôi nghe… Em nghe nói đau lắm đó…

Nhẫn nhúc nhích háng anh cho con cặc cà sát trên khe rãnh ướt trơn… Anh chợt bật rên một tiếng “Ưm…” trong họng vì cảm giác khoan khoái từ đầu cặc khi cạ trên khe thịt cô… cảm giác thúc giục anh nhúc nhích kéo dài hơn… Khi đầu cặc như lọt vô một chỗ khác vướng lại thì Ngọc Kiều chợt nhăn mặt kêu lên :

– Ô… ui… chậm thôi Nhẫn… của anh lọt vô người em rồi… từ từ… Em đau…

Nghe cô kêu đau, anh sợ hãi, không dám nhúc nhích nữa, cứ chống tay nằm im… Một hồi lâu không thấy anh làm gì, cô mở mắt ra nhìn anh :

– Sao vậy anh? Sao anh không làm nữa?…

– Anh sợ… làm em đau…

– Không sao đâu… Nhẫn cứ từ từ… nhẹ thôi… em chịu được… Anh làm đi… anh…

………………………………………………………

HAI​

……………………………………………………….
Ngọc Kiều không nói thì Nhẫn cũng phải làm! Chưa bao giờ làm tình nhưng bản năng con trai trong thân xác khỏe mạnh thôi thúc anh! Bây giờ lý trí trong anh gần như tối đi, chỉ còn bản năng của một người con trai trên thân hình khiêu gợi, lôi cuốn thơm tho hương trinh nữ của một cô gái xinh đẹp, của người yêu anh…

Nhưng Nhẫn cũng biết không đè nặng thân hình cao lớn trên mình cô. Chống một tay nâng người, tay kia anh cầm con cặc, vừa nhấp đẩy háng, vừa cầm đầu cặc nhấn vô cái lỗ dù còn rất nhỏ nhưng trơn ướt của cô… Khuôn mặt xinh đẹp, đỏ hồng của cô căng thẳng, toát mồ hôi vì vừa hồi hộp, lo lắng, vừa có cảm giác nong thốn nơi âm hộ… Cô có cảm giác lồn cô như bị một khúc cây tròn nóng bỏng khoan từ từ vô cái lỗ thịt… Căng, thốn và đau đau!… Nhưng vì đã có quyết định rồi, nên Ngọc Kiều lấy hết sức cam chịu cơn đau thốn đầu đời con gái… Cô chấp nhận!

Đầu cặc Nhẫn rồi cũng thấm ướt được dâm thủy từ trong cô tươm ra nên có vẻ dễ dàng lún vô lỗ lồn nhỏ xíu… Cảm giác đầu cặc được một lỗ thịt bó tròn, chặc chẽ dâng lên trí Nhẫn từng cơn khoan khoái khó có thể ngừng được… Anh liên tục nhấp nhẹ cho đầu cặc chật vật lọt vô nữa… Ngọc Kiều chợt bấu chặc hai tay đang nắm nhẹ trên hai cánh tay anh, cô kêu lên :

– A… đau… đau… Nhẫn ơi… em đau…a… a…

Nước mắt cô tràn ra dù lòng cô không muốn… Lúc đó, cái đầu khấc tròn xoe nở to đã lọt vô bên trong lồn cô… Sự căng tức, đau đớn ập lên người cô từ giữa háng tràn khắp thân thể… Mồ hôi cô toát ra. Nhẫn hoảng sợ tính rút cặc ra nhưng như cô đoán trước nên vòng tay níu hai bên hông anh giữ lại :

– Anh… anh cứ làm đi… em chịu được… Em không sao đau…

Giọng Nhẫn run run :

– Nhưng, anh thấy em khóc… Anh không muốn làm em đau… Hay là, thôi đi… Kiều nghe…

Cô mở to mắt nhìn anh :

– Không! Anh cứ làm đi… Anh phải làm… Em muốn như vậy… Em đau một chút thôi… Em chịu được… Làm đi anh…

Cố nén nỗi đau, cô chủ động ưỡn háng lên cho cặc Nhẫn lún sâu vô thêm chút nữa… Hai đùi cô tự động nhấc cao lên… Hình như động tác này làm giảm bớt nỗi thốn đau trong người cô… Cô nhìn anh, gật đầu khuyến khích…

Nhẫn không thể nín nhịn hay kìm chế được nữa vì cơn dục vọng đã dâng cao trong trí anh. Anh ưỡn mông cắm sâu thêm chút nữa và bắt đầu rút lui đẩy tới con cặc sưng cứng trong âm đạo nhỏ xíu của Ngọc Kiều… Phần cô, cái đau căng vẫn hiện hữu nhưng cô cố gắng nhắm mắt chỉ nghĩ đến cái khoan khoái khi âm đạo được thân cặc Nhẫn cọ sát bên trong… Cô cố không nghĩ tới cái khó chịu, đau thốn… nhờ vậy dâm thủy cô được kích thích tươm ra thêm cho độ trơn trợt giữa cặc anh và âm đạo dễ dàng hơn… Nhẫn cứ cử động theo cảm giác trơn tuột và cảm khoái khi đầu khấc được cọ sát lên quanh ống thịt âm đạo cô càng lúc càng nhấn sâu hơn mà anh quên mất một chuyện… Cho tới khi hai bàn tay Ngọc Kiều đang vuốt ve chậm chạp trên lưng anh chợt bấu mạnh lên vùng da cô đang vuốt ve, cô kêu lên :

– A… đau… em đau anh ơi… ui… ô…

Cô bật khóc. Bây giờ Nhẫn mới sực tỉnh vì nghĩ tới cái màng trinh của cô có lẽ đã bị đầu cặc anh xé ra! Anh dừng ngay cử động rút đẩy cặc anh trong âm đạo cô khi thân cặc đã đi được gần một nửa chìm trong hai mép lồn căng mọng… Lần đầu tiên được làm tình, được đút con cặc khi cứng lên vừa dài, vừa to trong một cái lồn, anh lúng túng không biết làm gì, mà anh cũng không muốn rút cặc ra khỏi người cô… Nhưng rồi bản năng mách bảo Nhẫn phải làm một điều gì đó để xoa dịu nỗi đau trong người con gái anh yêu thương… Anh xoa một tay trên hai đầu núm vú nhỏ sưng cứng của cô, nắn bóp trên hai bầu vú căng mềm phập phồng theo từng hơi thở ngắn mà dồn dập của cô, anh thì thầm :

– Kiều… em đau nhiều không?… Anh xin lỗi… Anh không biết là làm em đau dữ vậy… Anh xin lỗi…

Ngọc Kiều mở lớn đôi mắt đen long lanh nước mắt nhìn anh, cô mỉm cười trong đau thốn :

– Anh đâu làm gì có lỗi mà xin… Em nói rồi… Em chịu được mà… Tại nó đột ngột, đau quá nên em kêu vậy thôi…

Cô níu anh xuống, cô chủ động ướm đôi môi mềm, ấm nóng lên môi anh… Giờ thì cô cũng như anh đều biết nút lưỡi cho nhau không cần học ở đâu. Nhẫn mút nhẹ từng cánh môi thơm ngọt rồi đẩy đầu lưỡi liếm lên hai cánh môi đó thì cô chu hai môi mút đầu lưỡi ướt nóng của anh hút vô miệng mình… Nước miếng trong miệng cả hai ứa trào ra… Cô mút lưỡi anh thì cô cũng nuốt luôn nước miếng… Mà khi anh nút lưỡi cô trong miệng, nước miếng tràn trề cũng được anh nuốt xuống… Cảm giác khoan khoái, lâng lâng từ từ nhưng thật chắc chắn tỏa khắp thân thể trần truồng của Ngọc Kiều và Nhẫn… Cơn đau khi màng trinh bị đầu cặc anh xé rách như từ từ biến mất không còn tăm tích, chỉ còn lại cơn thôn thốn vì âm đạo nhỏ của cô vẫn bị khúc gân cứng nong chặc…

Vừa hôn cô, Nhẫn vừa xoa bóp trên hai bầu vú căng mềm đã rin tít mồ hôi. Nhờ những nụ hôn và cảm giác trên hai bầu vú mà dâm thủy trong lồn cô được thấm ra nhiều hơn… Cô cựa quậy vùng hông như muốn con cặc Nhẫn đừng nằm yên nữa… Thấy cô nhúc nhích thân dưới, anh nhổm người lên :

– Em đỡ đau chưa?

Mặt cô hồng thêm lên, mắt cô đen thẫm như mông lung sương khói, cô gật nhẹ :

– Dạ… hết đau rồi… Nhẫn làm tiếp đi… Mà chậm thôi nghe… Cái của anh to quá, nó căng tức ở trong em…

Cô vòng tay lên, một tay vịn trên gáy anh, một tay cô xoa nhẹ trên vai, trên lưng anh. Nhẫn bắt đầu nhúc nhích cho cặc mình tiếp tục lui tới thật nhẹ nhàng trong âm đạo cô… Mỗi lần đầu khấc cặc to tròn đi vô, cảm giác vừa thích mà cũng vừa thôn thốn làm Ngọc Kiều khẽ nhăn mặt lại, nhưng hai đùi cô đang giở cao lại quàng lên sau hai đùi Nhẫn như sợ anh rút cặc luôn ra ngoài… Dâm thủy càng lúc càng rỉ rả giúp cho cặc Nhẫn càng dễ dàng trượt sâu hơn trong âm đạo cô… Cảm giác khoái sướng bắt đầu lớn lên trong người cô… Riêng Nhẫn thì ngay từ lúc đầu khấc lọt được vô lồn cô thì sự sướng khoái luôn đầy tràn trong người anh, cứ dồn dập từng cơn sóng nho nhỏ ủ đầy trên trí não anh làm anh như mơ hồ, không còn suy nghĩ được điều gì khác ngoài chuyện cứ phải rút đẩy cặc mình trong lỗ lồn nhỏ nhưng ấm nóng và trơn nhớt… Cái cảm giác sung sướng từ đầu cặc mà nhờ có sự chấp nhận hy sinh, dành lần đầu tiên để cái quý giá nhất của người con gái dành cho anh, lần đầu tiên anh hưởng thụ làm Nhẫn không muốn ngừng lại sự khao khát tìm kiếm khoái cảm diệu kỳ này…

Cứ tuôn theo sự lôi kéo khoái cảm này mà Nhẫn quên mất là cần phải dìu Ngọc Kiều theo. Anh không biết là từng cơn cảm khoái cũng đã từ từ dâng lên trong người cô… Sự sung sướng lạ lùng bắt đầu rất chậm nhưng đủ để cô quên đi cơn đau rát, căng thốn trong âm đạo mình lúc ban đầu khi âm đạo nhỏ xíu của cô phải nhận chịu sự nong kín và cọ sát của con cặc cứng dài của Nhẫn… Cả cô và anh đều chưa biết cách biểu lộ cảm nhận khoái sướng bằng lời. Cả hai chỉ biết im lặng hưởng nhận những cảm giác đó từ đầu khấc cặc, cũng như từ thánh vách bờ thịt âm đạo truyền đi khắp thân xác họ…

Miệt mài theo cảm xúc càng lúc càng dâng cao trong đầu khấc dồn nén trong túi tinh… Nhẫn bất ngờ đẩy nhanh nhịp đụ trong lồn cô theo sự thúc giục cảm tính… Anh hít một hơi thở mạnh, ưỡn hông cắm sâu cặc trong lồn cô… Đầu cặc anh giật lên rồi từ đầu cặc phụt mạnh ra một tia tinh dịch nóng, đặc tưới lên đáy lồn Ngọc Kiều làm cô giật nảy người lên :

– A… Nóng… Nhẫn ơi… Anh ra trong người em… Nóng quá… Ui… a…

Nhẫn im lặng nhấp nhấp thêm vài cái để bắn hết luồng tinh dịch lần đầu tiên đổ tràn trong đáy lồn cô… Anh thở hổn hển rồi từ từ rút cặc ra khỏi lồn cô… Dòng dâm dịch trắng đục pha lẫn màu hồng hồng đầy ứ trong âm đạo không chứa hết theo nhau chảy thành dòng ra ngoài, nhễu xuống mặt chiếu thành một vũng nhỏ… Nhẫn nằm xuống cạnh Ngọc Kiều đang nằm thở dồn bên cạnh… Anh không biết trong âm đạo cô vẫn còn nguyên khát khao được nén đầy vì cô chưa có được cơn cực sướng… Nhưng cả cô và Nhẫn đều chưa rõ điều đó… Dù cô vẫn còn ngờ ngợ trong trí là hình như cô vẫn còn thiếu một cảm giác nào đó nữa…

………………………………………………

– Kiều ơi… Em có hối hận khi cho anh không?

– Anh đừng suy nghĩ gì hết! Em tự nguyện và em cũng suy nghĩ rất kỹ rồi… Chỉ có anh mới xứng đáng cho em trao gửi lần đầu này thôi… Còn mai mốt…

Nước mắt cô chợt trào ra… Mai mốt thì cô làm sao biết được cuộc đời cô sẽ ra sao? Vể làm vợ một thằng con trai suốt ngày chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi dậy chỉ biết ngồi nhìn mọi người cười ngu ngơ… Ai nói gì cũng cười, ai hỏi gì cũng cười, thậm chí mấy đứa con nít chọc ghẹo kêu là “Thằng khùng…” cũng cười… Cô làm sao biết được!? Nhưng vì mẹ, cô phải chấp nhận số phận vậy thôi…

Nhẫn đưa tay lau nước mắt cho cô mà nước mắt anh cũng không nén lại được, tràn ra hai bên khóe mắt, giọng anh nghẹn lại :

– Anh thương em quá, Kiều ơi… Mà anh cũng không biết làm sao được… Hay là…

Ngọc Kiều quay qua nhìn Nhẫn :

– Hay là… sao anh?

Nhẫn ngập ngừng :

– Hai đứa mình trốn đi…

Cô lắc đầu :

– Em có nghĩ tới chuyện này rồi… Nhưng mà không được! Nếu em trốn đi với anh thì em trở thành đứa con bất hiếu, ích kỷ với mẹ mình… Em bỏ đi rồi, thì mẹ sẽ chống chọi ra sao đây… Bà chủ nợ này không phải hiền đâu anh… Biết bà ta sẽ làm gì mẹ em…

– Nhưng rồi… làm sao em sống được với người chồng như vậy?… Anh chịu không nổi, Kiều ơi…

Cô cười buồn :

– Không được cũng phải được! Em có suy tính của mình hết rồi!… Anh cứ yên tâm… Em chỉ muốn anh làm một việc cho em thôi… Là hôm nay anh hãy yêu em hết sức mình, yêu em cho trọn vẹn… Với em vậy là đủ rồi, em không cầu xin gì anh điều gì khác nữa… Anh hiểu không?… Còn anh, sau ngày hôm nay, anh hãy cứ cố gắng làm lụng, dành dụm và kiếm cho xong tấm bằng đại học… Nếu còn yêu em anh hãy cố vươn lên và làm được điều anh hằng mong muốn…

Họ nói với nhau nhiều điều nữa, chủ yếu cũng là những lời chia sẻ tấm lòng dành cho nhau… Động viên nhau chấp nhận và tìm cách vượt qua cuộc sống hiện thời… Rồi họ ôm nhau ngủ quên đến qua buổi trưa, khi cơn đói đánh thức họ dậy…

Như một người vợ hiền, Ngọc Kiều mặc tạm ra bên ngoài thân thể trần truồng của cô một chiếc áo khoác mỏng, rộng thùng thình của Nhẫn… Cô lúi húi bên cái bếp dầu nấu một bữa cơm chỉ có rau luộc, với vài quả trứng vịt cô làm món trứng tráng với một chén nước mắm dầm ớt… Cô bày ra cái mâm méo mó trên nền đất rồi kêu Nhẫn ăn cơm… Sự im lặng bao trùm suốt bữa cơm đạm bạc nhưng trong trái tim của Nhẫn và Ngọc Kiều đều ngập tràn tình thương yêu dành cho nhau, cảm nhận cùng nhau niềm hạnh phúc nhỏ nhoi và ngắn ngủi như của một đôi vợ chồng trẻ… Cô dọn rửa sạch sẽ, chu đáo nồi niêu, chén dĩa… Và rồi, cô chưa chịu về… Cởi chiếc áo khoác treo lên vách, với thân hình trần truồng, trắng trẻo, cân đối vô cùng khiêu gợi… cô lại leo lên nằm duỗi dài trên tấm chiếu… Ánh mắt cô nhìn Nhẫn ẩn chứa lời mời gọi mênh mang…

Bây giờ thì anh mới có thời gian để ngắm nhìn tường tận thân hình xinh đẹp của cô. Một màu trắng nõn nà khắp trên người cô, trên đó điểm trang bằng những bộ phận dù rất nhỏ nhưng hài hòa, xinh đẹp… Mái tóc đen tuyền xõa dài. Khuôn mặt không hề có chút son phấn nào nhưng như trang điểm với đôi lông mày đen nhánh như nét vẽ. Đôi mắt đen tròn với hai rèm mi rậm cong vút hiện rõ mỗi lần cô chớp mắt. Sống mũi cao thon nhỏ với hai cánh mũi kín và bên dưới là hai làn môi đỏ như son, hai khóe môi cong tròn với cánh môi đầy bên dưới như hình một trái tim đỏ với cái cằm trắng mịn nhỏ xíu…

Bầu ngực đầy của cô khi nằm vẫn vun cao như hai ngọn đồi tuyết trắng với đỉnh đồi được nhấn mạnh bằng hai nụ thịt đỏ hồng nhô lên tròn như hai hột đậu đỏ với quầng vú màu đỏ nhạt… Phía dưới cái bụng nhỏ phẳng lì hơi trũng xuống khi cô nằm nổi bật giữa háng là vùng cỏ đen mướt nối hai đùi trắng phau làm cho đôi chân dài của cô càng thêm xinh đẹp… Nhìn lướt qua thân hình của Ngọc Kiều, cặc Nhẫn vụt căng lên trong đáy quần đùi… Bây giờ thì không còn e ngại gì nữa, anh vẫn dán mắt trên thân hình cô, vừa cúi xuống tuột hẳn cái quần đùi ra khỏi người. Nhìn thấy con cặc sậm màu, cương cứng chỉa ra trước bất giác cổ họng cô khô đi, mặt cô đỏ ửng lên… Nỗi thèm khát thầm kín lúc sáng khi Nhẫn đẩy rút con cặc trong âm đạo cô chợt bừng bừng trở lại… Bụng cô thắt lại một cái và cô có cảm giác phía dưới như có một dòng nước nhỏ ứa ra sâu ở bên trong…

Cặc Nhẫn giật nhẹ từng cái vì bị kích động khi tận mắt chiêm ngưỡng thân hình xinh đẹp trần truồng của cô. Anh nhẹ nhàng bước tới rồi ngả người nằm xuống bên cạnh cô… Bớt đi sự e ngại, lúng túng lúc sáng, giờ anh có thể mạnh dạn đặt một bàn tay ấp lên một bầu vú cô, miệng anh để sát xuống trên hai cánh môi mềm, anh hôn cô thật nhẹ và âu yếm, đầu lưỡi anh cũng đã biết đường lấn qua giữa khe môi cô chòi vô trong… Tự nhiên cô hé môi ngậm lấy đầu lưỡi anh rồi mút nhẹ trong khi tay Nhẫn không ngớt xoa nắn, nhồi bóp nhẹ nhàng hai bầu vú căng mềm, âm ấm trong tay… Mỗi khi mấy ngón tay hay lòng bàn tay anh lướt quanh hai núm vú thì cảm xúc khoan khoái làm cô không thể rên lên trong cổ “Ưm… ư…”. Và những lúc đó dưới âm đạo cô lại rỉ rã tuôn ra những giọt nước ấm làm ướt quanh bờ ống thịt bên trong, thấm ra phía bên ngoài, mấp mé giữa khe lồn khít rịt… Cơn nóng âm ỉ cũng tràn dâng trong bụng cô làm hai đùi cô không ngừng cựa quậy, cọ sát vô nhau như muốn làm giảm đi sự kích thích nửa thích thú, nửa khó chịu đó…

Nhẫn chưa biết hôn hay bú lên vú cô, anh cứ hôn môi, nút lưỡi cô rồi hôn hít khắp trên mặt mày cô nhưng bàn tay thì đã rời khỏi hai bầu vú chuyển dần xuống phía dưới, xoa tròn trên vùng bụng láng trơn rồi úp lên bờ mu cong vồng có đám cỏ đen mượt và mọc lan xuống hai bên mép thịt phồng căng… Mấy ngón tay anh nhấn nhẹ vô cái khe thịt còn khép kín và vuốt ve dọc lên xuống theo cái khe đã trơn ướt vì dâm thủy trong cô tràn ra… Ngọc Kiều tự động mở hai đùi ra để tay anh dể dàng xoa nắn, vuốt ve trên khe lồn cô một cách tự nhiên không chủ định… Cô không ngớt rên rĩ từng hồi theo hơi thở khi cảm khoái được âu yếm trên vùng nhạy cảm nhất giữa háng cô… Cũng không suy nghĩ gì, bàn tay cô lần vuốt dọc theo người Nhẫn rồi trượt xuống ngập ngừng một chút và cầm nhẹ con cặc cương cứng của anh đang ép trên một bên đùi cô… Đầu cặc đã rỉ ra những giọt dương tinh kích động trơn, nhớt…

Cảm xúc thân cặc được bàn tay mát lạnh, mềm mại cầm nắm làm anh nhúc nhích nhẹ háng mình để con cặc trượt tới trượt lui trong lòng bàn tay cô, gây cho anh những khoái cảm thích thú làm lưng anh thắt nhẹ từng cơn… Không ngừng vuốt ve giữa khe lồn đã ướt nhờn nhiều của cô, Nhẫn thì thầm hơi thở nóng rực bên tai cô :

– Cho anh làm nghe…

Ngọc Kiều nhìn anh, đôi mắt đen của cô mờ đi vì xúc cảm :

– Dạ… mà nhẹ thôi nghe anh…

Nhẫn gật đầu, hôn lên môi cô và lật người nằm lên trên bụng cô, hai chân cô tự động mở rộng thêm ra cho anh nằm gọn giữa hai đùi. Con cặc cứng ngắc, vươn dài ép lên mu lồn cô nóng hổi, giần giật… Anh thò tay xuống, cầm con cặc để vô giữa khe lồn cô, nhích hông tới một chút, đầu cặc trượt vô giữa khe lồn trơn ướt lọt vô cái lỗ nhỏ, nong rộng nó ra… Khi đầu khấc vừa banh hai múi thịt lách vô và lọt qua lỗ lồn nhỏ xíu, Ngọc Kiều chợt nhíu mày, hai tay cô chặn trên ngực Nhẫn, cô kêu lên :

– Ui… a… chậm thôi anh… nhẹ thôi… Của anh căng em quá… em vẫn còn thốn…

Anh nhúc nhích cho đầu cặc vô ra thật chậm, thật nhẹ để không làm cô đau… Nhưng lỗ lồn và âm đạo cô còn quá nhỏ nên siết chặc cặc anh tạo cho anh những cảm giác khoái sướng nên khó mà Nhẫn có thể ngừng lại… Anh chỉ có thể làm thật chậm mà thôi… Chỉ một lát sau, khi âm đạo cô đã quen dần với kích cỡ to lớn của cặc Nhẫn, những thớ thịt đã giãn ra thêm một chút, cộng với dâm thủy cứ âm ỉ rỉ ra làm cặc anh ra vô được nhẹ hơn thì cảm xúc thích thú, sương sướng đã làm cô dần quên đi cái căng thốn ở bên dưới… Cảm khoái kích thích làm cô ôm ghì lên gáy Nhẫn và bật rên lên :

– Ui… a… anh ơi…

Tưởng cô lại đau, anh vội ngừng lại, chăm chú nhìn cô :

– Anh làm đau em nữa hả?…

Cô mím môi, lắc đầu, mặt cô ửng lên :

– Dạ không… em… thích… anh cứ “đẩy” đi…

Đặt môi mình ướm trên môi cô, anh lại tiếp tục động tác rút đẩy, ra vô trong lồn cô… Dâm thủy càng lúc ra càng nhiều hòa với dương tinh từ đầu cặc anh tiết ra làm độ trơn càng tăng thêm… Đến độ nguyên thân cặc cứng, dài của anh đã đi ngập hết trong âm đạo cô mà cả hai không hề hay biết… Tiếng dâm dịch vang lên nho nhỏ “Nhẹp… nhẹp…” làm cả anh và cô đều đỏ bừng mặt… Chỉ tới khi đầu cặc anh chạm tới đáy lồn cô, đụng trên miệng tử cung nhỏ xíu mẫn cảm thì cô mới rùng mình :

– Ô… ơ… anh ơi… sâu… sâu quá…

Biết không phải cô bị đau nữa, Nhẫn vẫn tiếp tục đụ cô :

– Cái gì sâu, hả Kiều?…

– Cái của anh… nó vô sâu lắm… đụng vô chỗ đó… ui… em… thích…

– Em không đau nữa hả?

Cô lắc đầu :

– Dạ hết rồi… Chỉ còn hơi thôn thốn một chút thôi… Nhưng mà không sao… Bây giờ em thích anh làm em như vậy… Thích lắm, anh…

Cả Nhẫn và Ngọc Kiều đều chưa biết nói ra lời những điều họ đang cảm nhận và suy nghĩ, cứ phải mượn từ này, chữ kia để diễn tả cảm xúc khi làm tình… Cảm khoái sung sướng khi đầu khấc được vòng thịt âm đạo nhỏ của cô bóp nghiến ôm thật sát làm Nhẫn cứ rút đẩy cho cặc anh đi thiệt sâu, đầu cặc chạm liên tục vô đáy lồn cô, kích động miệng tử cung mấp máy không ngừng… Còn cô thì cảm nhận từng cơn khoái sướng khi cặc anh chuyển động không ngừng tạo ra trong âm đạo cô từng cơn sóng khoái cảm dồn dập, nén sâu trong vùng bụng cô…

Lần này Nhẫn đụ cô lâu lắm… Cho đến khi cô có cảm giác từng lỗ chân lông trên người cô nở ra, bụng dưới cô run lên… sâu bên trong cơn nóng bị ép chật chội muốn tìm lối thoát… cảm xúc thúc giục cô phải lên tiếng với Nhẫn :

– A… ưm… Nhẫn ơi… Nhanh lên một chút… nhanh đi anh… em muốn… Ui da… Nhẫn ơi… Nhanh lên… Mạnh đi… ưm… ư… Nhẫn ơi…

Anh nghe cô thúc giục nên anh đụ cô nhanh hơn và thúc cặc sâu hơn nữa, hết mức… Gốc cặc anh áp sát lên mu lồn cô, anh cũng có cảm giác cặc muốn bắn ra… Giờ thì anh biết mình sắp sửa phóng tinh dịch ra cho một cơn cực khoái… Vừa thở dồn, vừa đẩy thật nhanh háng mình áp sát lên háng cô, Nhẫn thều thào :

– Kiều… Kiều… Anh bắn ra đây… ô… sướng… anh bắn… Kiều ơi…

Hai gót chân Ngọc Kiều ép xuống chiếu, nâng háng lên hưởng ứng những cái nắc cuối cùng của Nhẫn. Động tác này của cô làm đầu cặc va mạnh trên miệng tử cung, kích thích nó mở hẳn ra, luồng hơi nóng bên trong xì ra, đi theo là một dòng nước ấm nhỏ tuôn trào… Cùng lúc, miệng lỗ nhỏ trên đầu cặc Nhẫn hé mở, phọt ra tia tinh dịch bắn mạnh lên miệng tử cung… Nhẫn ưỡn lưng, nhấp nhô háng cho cặc anh nhích lui rồi ép tới, bắn ra những tia tinh dịch còn sót lại sau lần làm tình lúc sáng…

Cơ bụng Ngọc Kiều co thắt từng cơn, sâu trong đáy lồn cô, mấy vòng thịt cũng căng ra co bóp lên đầu cặc anh. Một cơn khoái cảm cực kỳ lan ra khắp toàn thân cô làm cô như mê lịm đi trong một thoáng… Hai chân cô như không còn sức, thả rơi xuống mặt chiếu duỗi dài… Bụng cô, ngực cô phập phồng trong hơi thở dồn dập… Khoái cảm đê mê cứ quanh quẩn từ sâu trong âm đạo cô thỉnh thoảng lại như một dư sóng loang ra khắp thân thể cô làm cô lát lát lại rùng mình…

…………………………………………………

Nghỉ ngơi một lúc, cô ngồi dậy, mặc lại bộ áo dài trắng lên người. Cô ôm chặc Nhẫn rất lâu… Một nụ hôn từ biệt dài thiệt dài được hai người trao cho nhau rồi cô dứt khoát rời khỏi người anh… Nhẫn rất ngạc nhiên khi thấy cô thật tỉnh táo. Cô không cho anh tiễn cô ra đường. Cô bắt anh ngồi yên trong nhà… Nghe tiếng xe của cô nổ vang rồi từ từ xa dần, Nhẫn ngồi phịch xuống chiếc ghế nhỏ ôm mặt một hồi lâu… Nước mắt anh trào ra… Theo những giọt nước mắt đó, Nhẫn quyết định phải thay đổi cuộc đời!


BA​

Trầy trật, nai lưng làm cật lực, ngoài việc sửa xe đạp, xe máy ra Nhẫn còn làm đủ thứ việc khác nữa… Hễ có người cần là anh lao vô làm bất kể công việc đó dơ bẩn hay sạch sẽ, nặng nhọc hay nhẹ nhàng… Ròng rã suốt một năm trời, anh cũng thi lại và đậu vô một trường đại học có tiếng, ngành công nghệ cao… Vẫn chưa xong, anh vừa học vừa đi làm. Hễ có ngày nghỉ mà không ai kêu làm gì là Nhẫn lại bày đồ nghề dưới mái lều đó tiếp tục công việc sửa xe… Vừa làm vừa học, rồi vừa đọc tài liệu sách vở vừa làm… Ông trời không phụ kẻ có tâm tiến tới, rồi Nhẫn cũng có được tấm bằng đại học tốt nghiệp đạt loại giỏi trong tay. Vừa ra trường, qua sự giới thiệu của bạn bè, Nhẫn đón xe lên một thành phố vùng cao vừa mở một khu kinh tế kỹ thuật cao đa số là nhà máy của nhiều nước ngoài đầu tư, và anh lọt vô mắt của một giám đốc người Pháp phụ trách một nhà máy chuyên sản xuất những thiết bị kỹ thuật điện tử sử dụng cho các loại máy móc cần độ chính xác cao…

Năm năm trôi qua đó, cho dù Nhẫn cũng cố ý tìm kiếm Ngọc Kiều nhưng cô dứt khoát không chịu gặp anh… Một thời gian sau đó, cả nhà chồng cô dọn đi nơi khác anh không hề biết… Tìm hiểu từ chính mẹ ruột của cô, bà cũng chẳng biết gì hơn… Từ ngày để đứa con gái duy nhất phải gả vô nhà người ta trừ nợ bà suy sụp thấy rõ… Trí nhớ bà dần dần mất đi, bà câm lặng suốt ngày, không còn để ý gì chung quanh nữa… Lòng thương nhớ con gái, sự hối hận đã đánh gục bà… Nhìn bà, Nhẫn ứa nước mắt và nghĩ đến mẹ mình, trong đầu anh chợt bùng lên một quyết định mà mãi về sau này anh nhận ra rằng mình đã làm đúng!

Mười năm lặng lẽ trôi qua…

Nhẫn trở thành một chuyên viên hàng đầu có tiếng trong chuyên môn công nghệ kỹ thuật điện tử. Thu nhập của anh được công ty mẹ trả bằng tiền nước ngoài quy đổi qua tiền Việt… Anh quyết tâm lập nghiệp ở thành phố nhỏ này… Dành dụm tiền bạc, anh mua một khu đất, xây một ngôi nhà khang trang, rộng rãi… Ngoài vài người dân chung quanh thỉnh thoảng anh nhờ họ tới chăm sóc, thu dọn cỏ rác, chỉnh trang nhà cửa. Nhẫn dành riêng một căn phòng rộng rãi, sáng sủa có đặt những cái kệ làm bẵng gỗ chắc chắn, trên đó Nhẫn chưng bày rất trân trọng toàn bộ mớ đồ nghề mà ngày xưa ông già sửa xe đã tặng cho anh…

Nhẫn vẫn ở một mình!… Không phải là anh không lấy được vợ. Nhiều phụ nữ trẻ, xinh đẹp sống chung quanh, cũng nhiều người thầm để ý chàng kỹ sư đã gần bốn mươi, chính xác là ba mươi tám, tài giỏi, giàu có, đẹp trai… Nhưng quen đôi ba người một thời gian, Nhẫn lại chia tay chỉ vì một lý do duy nhất…

Suốt thời gian từ khi ra trường tới bây giờ Nhẫn cũng có để tâm và nhờ cả vài người tìm kiếm Ngọc Kiều… Nhưng anh đã gần như vô vọng…

***

Người xưa đã từng nói : “Ông trời không phụ lòng người biết chờ đợi và kiên nhẫn!”… Khi Nhẫn cố đi tìm Ngọc Kiều thì không thể được… Nhưng rồi, chính Ngọc Kiều lại tìm thấy anh!…

Sau mười sáu năm, không tin tức, không gặp mặt… Bây giờ chính nàng lại đi tìm anh nhờ một bài báo!

Thiệt ra, mấy năm gần đây Ngọc Kiều đã cố ý tìm kiếm anh, nhưng sau khi ra trường, Nhẫn gần như đã vứt bỏ hoàn toàn quá khứ để tìm quên mọi chuyện khổ đau, buồn phiền nên anh mới lên lập nghiệp ở thành phố nhỏ trên cao này… Dù thỉnh thoảng anh vẫn tìm kiếm nàng trong sự tuyệt vọng… Mấy ngày trước tình cờ đi ngang một sạp báo, Ngọc Kiều nhìn thấy trên những tờ báo ra hàng ngày có in một tấm hình lớn của một người đàn ông có khuôn mặt rất quen thuộc… Lựa một tờ báo có in hình rõ ràng nhất, nàng mua và đứng đọc ngay bên cạnh sạp báo… Đọc tới đâu, nước mắt nàng trào ra tới đó và miệng nàng không thể không nở nụ cười mừng rỡ… Bài báo nói về một kỹ sư người Việt đã tham dự một hội nghị chuyên về kỹ thuật điện tử được tổ chức ở Pháp, hình ảnh thì có thể thay đổi theo thời gian nhưng tên tuổi anh thì nàng không thể quên được : Trần Trung Nhẫn!

***

Nhẫn được nghỉ ba ngày sau khi đi công tác về. Anh tự cho phép mình không phải dậy sớm. Không còn ngủ nữa nhưng anh vẫn nằm dài trên giường cho đầu óc lan man bất cứ chuyện gì rơi ngẫu nhiên vô trí não mình… Rồi cũng như bao nhiêu lần khác, hình bóng của Ngọc Kiều quay về trong anh… Nhẫn nhắm mắt lại để hình dung thật rõ ràng từng đường nét, từng dấu vết trên khuôn mặt, trên khắp thân hình cô mà chỉ trong một ngày duy nhất của mười sáu năm về trước, cô đã trọn vẹn trao hết cho anh… Nhẫn cố nén một hơi thở dài muộn phiền… Sau chừng đó năm, cô vẫn chưa hề phai nhòa dù chỉ một chút trong trí, trong tim anh…

Điện thoại để trên đầu bàn ngủ chợt đổ từng tiếng chuông nhỏ, Nhẫn với tay, trên màn hình hiện lên số máy của phòng trực công ty. Anh mở máy :

– Dạ, Nhẫn nghe đây…

– Chú Sáu trực cổng đây. Nhẫn dậy chưa?

– Dạ… Con dậy rồi. Có việc gì hả chú?

– À… Có một người muốn gặp con… Bây giờ con tới công ty hay là chú chỉ nhà con cho người ta tới? Tại chú biết con đang nghỉ…

– Chà… con vừa mới dậy, chưa kịp làm vệ sinh nữa… À, mà đàn ông hay phụ nữ hả chú? Họ ở đâu tới?… Có nói tên gì không?

– Phụ nữ. Cổ chừng ngoài ba mươi… Cổ nói từ xa tới… Chú có hỏi tên mà cổ nói là nếu gặp được thì con sẽ biết, còn nếu không có duyên gặp lại thì có nói tên cũng bằng thừa… Mà chú thấy cổ có vẻ mong được gặp con dữ lắm…

Suy nghĩ thật nhanh, anh trả lời :

– Thôi, vầy đi chú. Chú chỉ nhà con cho cổ đi. Con tranh thủ làm vệ sinh, mặc áo quần đàng hoàng rồi chờ cổ… Kệ, ai mình cũng đón tiếp đàng hoàng thôi, chú ha…

Trong tâm trí của Nhẫn suy nghĩ rất đơn giản, vì anh đã từng gặp chuyện này một lần rồi, có lẽ một người phụ nữ nào đó muốn tìm gặp, làm quen, đặt vấn đề quan hệ với anh như đã từng… Mười lăm phút sau, Nhẫn đã chỉnh tề trong bộ quần áo nhẹ và mát mẻ mặc ở nhà… Vừa lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên…

Cánh cổng vừa mở ra, anh sững sờ, mắt anh trân trối nhìn người phụ nữ đứng trước mặt… Hai tay anh đưa lên nửa như muốn ôm lấy người phụ nữ đó, nửa như ngại ngần vì sợ phản ứng của nàng… Người phụ nữ cũng mở to đôi mắt nhìn anh, đôi môi nàng mấp máy, một bàn tay trắng trẻo có những ngón tay dài thuôn với những móng tay cắt ngắn không sơn màu đưa lên đè trên ngực mình… Chợt hai hàng nước mắt tràn ra, lăn tròn trên đôi má nàng, giọng nàng như hụt hơi :

– Anh… anh Nhẫn…

Tới đây thì anh không còn e ngại gì nữa, anh bước nhanh tới ôm chầm nàng siết chặc vô ngực, miệng anh thốt lên :

– Ngọc Kiều… Ngọc Kiều… em đây rồi…

Nước mắt anh cũng ứa tràn ra… Hai cánh tay nàng cũng ôm choàng trên hông anh, siết lại, nàng cất giọng thổn thức :

– Phải… em đây… em tìm ra anh rồi… Nhẫn ơi…

Nhưng rồi, bất chợt, nàng đẩy anh ra, mặt nàng hồng lên :

– Anh… đang ở ngoài đường…

Anh cũng giật mình rồi nắm chặc bàn tay nàng, anh dẫn nàng đi vô :

– Anh quên… anh xin lỗi… vô đây em… vô nhà đi…

Ngọc Kiều riu ríu đi theo Nhẫn vô nhà. Nàng hơi ngập ngừng một thoáng giữa căn phòng khách rộng rãi, sang trọng đưa mắt nhìn quanh… Rút nhẹ bàn tay ra khỏi tay anh, nàng hỏi nhỏ :

– Anh!… Chị… đâu anh?…

Nhẫn ngớ người :

– Chị?… Chị nào?…

Sắc mặt Ngọc Kiều chợt lặng đi, nàng nhỏ giọng :

– Chị… Vợ anh đó?… Chị không có nhà sao?…

Nhẫn lặng đi một thoáng rồi như hiểu ra, anh chụp hai tay lên bờ vai nàng, bật cười :

– Vợ nào… anh đã có vợ đâu…

Nàng ngước nhìn anh :

– Thiệt? Anh chưa lấy vợ?

Anh dìu nàng ngồi xuống ghế salon, mắt anh nhìn đăm đăm lên mặt nàng, gật đầu khẳng định :

– Đúng! Anh chưa hề lấy vợ… Từ ngày đó tới bây giờ! Cho dù anh cũng có quen biết một vài người… nhưng anh không thể cưới họ được…

Ngọc Kiều thấy anh ngừng lại, nàng thắc mắc :

– Vì sao, anh?…

Anh lắc đầu, mắt anh vẫn không rời khỏi khuôn mặt nàng, một ánh buồn thê thiết vương trong mắt anh :

– Vì… anh biết chắc, tới bây giờ, sau mười sáu năm, anh vẫn không thể nào quên được em… Kiều à…

Nàng lặng lẽ một lúc lâu, rồi chợt ôm chầm lấy anh, mặt nàng úp lên ngực anh, vai nàng rung lên, tiếng nàng cất lên chen trong tiếng khóc :

– Anh ơi… em xin lỗi… tại em… Tội nghiệp anh… Tại em không chịu đi tìm anh sớm hơn…

Nhẫn vòng tay ôm chặc thân hình không quên được suốt mười sáu năm qua. Anh vỗ nhẹ trên lưng nàng :

– Em biết không? Anh vẫn đi tìm em nhưng không làm sao tìm được… Tìm về nhà cũ của em… Chỉ thấy mẹ em… Bà già đi và bị bệnh lãng trí… Hỏi gì bà cũng không biết… Mà tại sao, em không cho anh liên lạc với em chớ?…

Đẩy nàng rời khỏi ngực mình, anh lấy tay chùi hết những giọt nước mắt còn vương trên má nàng, cho dù phần lớn nước mắt nàng đã làm ướt một khoảng áo anh… Ôm hai má nàng trong lòng bàn tay, nhìn nàng một hồi lâu, Nhẫn không kìm chế nổi, anh từ từ áp sát vô rồi đặt lên môi nàng một nụ hôn dài sau mười sáu năm xa cách… Đầu lưỡi anh lướt nhẹ qua lại trên hai cánh môi mềm có một chút son hồng bóng của nàng, Ngọc Kiều hơi hé làn môi cho đầu lưỡi anh lách vô… Như chỉ chờ có vậy, nàng ngậm mút đầu lưỡi anh, thân mình nàng run lên, hai tay nàng vòng trên người anh chặc dần, siết mạnh theo thời gian của nụ hôn đó… Đến khi anh rút đầu lưỡi mình lại, thì lưỡi nàng như có keo, dính trên đầu lưỡi anh theo qua lọt vô miệng anh… Nhẫn ngậm nhẹ và nút lưỡi nàng từng cái, nước miếng hai người trộn lẫn vô nhau, anh vừa mút lưỡi nàng, vừa nuốt hết dòng nước ngọt ngào ái tình đó… Lâu lắm, như ngộp thở, hai người mới rời môi nhau ra…

Vẫn ôm mặt nàng ngắm nhìn say sưa như để bù lại thời gian đã mất, anh nhẹ giọng :

– Em tìm lên đây với anh… còn chồng con em?…

Ngọc Kiều chớp chớp đôi mắt đẹp, mỉm cười, lắc nhẹ đầu trong lòng bàn tay anh :

– Bây giờ em chỉ có một mình và con… Người kêu là chồng em và bà mẹ đó qua đời hết rồi…

Hai tay Nhẫn rời khỏi đôi má nàng, cầm hai bàn tay nàng ủ trong lòng bàn tay mình, chợt trái tim anh thắt một cái nhẹ khi nghe nàng nói tới đứa con của nàng, nhưng rất nhanh, anh có kìm để không có phản ứng gì… Ngọc Kiều kể lại cho anh nghe những gì xảy ra trong thời gian mười sáu năm đã qua…

……………………………………………………………

Ngay sau ngày Ngọc Kiều bước chân vô nhà chồng, nàng đã bị bà mẹ chồng nhiều thủ đoạn tìm đủ mọi cách để giám sát, không cho nàng tự do dù chỉ là một giờ… Bà ta vẫn để cho nàng tiếp tục theo học năm thứ ba đại học, nhưng luôn thuê người bám theo nàng… Nhưng bà ta không biết một điều, một khi đã chấp nhận số phận thì đối với nàng cũng có nghĩa là buông xuôi, mặc kệ dòng đời đưa đẩy, tới đâu thì tới!… Và chỉ một tháng sau, nàng phát hiện mình có thai! Nhờ chuyện này mà bà ta không còn quản lý nàng chặc như thời gian đầu nữa, bà mẹ chồng chắc mẫm nàng sẽ không dám làm chuyện gì khác ngoài chuyện vẫn tiếp tục ở lại nhà bà ta, làm vợ của thằng con trai kém phát triển, làm đứa con dâu xinh đẹp, ngoan ngoãn của bà… Nhưng đời mấy ai học được chữ ngờ! Nếu tới giờ mà còn sống, có lẽ bà ta cũng sẽ ức mà chết!…

Chưa đầy sáu tháng sau ngày cưới. Thằng con trai kém phát triển của bà ham chơi, đuổi theo một con chó nhỏ đi ngang qua cổng nhà, chạy ra đường bị tai nạn giao thông. Một chiếc xe tải không kịp thắng đã hất văng con trai bà ta xuống đường chấn thương, chở tới bệnh viện thì chết… Lại một cơn hoảng sợ khác, bà sợ con dâu sẽ bỏ về nhà sau khi chồng chết nên bà lẳng lặng bán nhà, bán cửa, sang lại sạp hàng ngoài chợ, đưa mẹ con Ngọc Kiều về quê của bà, cách thành phố hơn năm trăm cây số… Không cho nàng liên lạc với cả mẹ ruột… Vì đứa con, nàng nghiến răng chấp nhận cuộc sống khắc nghiệt, tù túng với bà mẹ chồng này… cho dù bà ta vẫn đối xử với nàng rất đàng hoàng, lo cho mẹ con nàng đầy đủ cơm ăn áo mặc… Chỉ có điều, Ngọc Kiều phải bỏ ngang việc học, chỉ ở nhà chăm con… Mỗi khi nàng đi đâu, bà ta cũng kiếm đủ mọi cách để hoặc là không cho nàng đi, hoặc là kiếm cớ cùng đi theo…

Rồi cách đây chưa đầy hai năm, một cơn huyết áp đã vật bà liệt nửa người, nằm một chỗ… Thuốc men, cơm cháo đều do một tay Ngọc Kiều săn sóc… Dù sao thì từ ngày chấp nhận trở thành con dâu của bà, nàng chưa hề có ý định trốn nhà hoặc bỏ đi… Chỉ có bà là lo sợ hão huyền…

Nằm một chỗ hơn một năm thì bà qua đời… Nhà cửa, tài sản đều để lại cho hai mẹ con Ngọc Kiều… Lo xong đám tang cho bà rồi sau một đêm suy nghĩ nàng quyết định sẽ sang bán tất cả nhà cửa, thu gom tiền bạc, đưa con gái trở về thành phố cũ, nơi sinh ra và lớn lên của nàng… Tìm về căn nhà cũ, không thấy mẹ ruột đâu, hỏi người chung quanh nàng chỉ biết được một điều : Có người đã đưa xe cứu thương tới đón bà chở đi trước khi nàng quay về gần một năm!…

Kể tới đây, Ngọc Kiều bật khóc nức nở mà không để ý tới khuôn mặt tươi cười của Nhẫn :

– Mẹ em bây giờ ở đâu, em không biết… Anh ơi, làm sao tìm được mẹ… Từ ngày mang tiếng lấy chồng, em chỉ gặp mẹ được có một lần… em bất hiếu cả đời rồi, Nhẫn ơi…

Anh vỗ vỗ bàn tay trên lưng nàng :

– Được rồi… em nín đi… Anh hứa sẽ tìm mẹ về cho em… Nhanh thôi…

Ngẩng lên nhìn anh, nàng quẹt nước mắt :

– Anh… anh nói thiệt?… Anh tìm mẹ cho em?…

Nhẫn gật đầu, khẳng định :

– Phải, anh hứa… Anh sẽ tìm ra mẹ cho em trong thời gian ngắn nhất!… Em yên tâm… Em kể tiếp đi, làm sao mà em tìm được anh?

Nàng kể cho anh nghe… Dù rất sốt ruột về tung tích của mẹ, nhưng nàng cũng không thể cứ dắt con gái đi ngoài đường hoài được… Nàng dắt con gái tìm tới môt người bạn thân nhất hồi con đi học gửi con ở đó vài ngày để vừa đi tìm mẹ, vừa kiếm một ngôi nhà nào đó, rẻ thì mua lại, mắc thì thuê mướn để hai mẹ con có chỗ ở… may mà đang là mấy tháng hè, nên con gái không vướng bận việc học… Mà con gái nàng cũng rất hiểu chuyện. Mười lăm tuổi nhưng có lẽ chứng kiến cuộc sống của mẹ khi còn ở với bà nội nên nó không bao giờ muốn thấy những giọt nước mắt của mẹ… Mẹ nói gì nó cũng nghe, dù bây giờ mẹ gửi nó ở nhà người quen của mẹ nhưng lạ lùng với nó, trong bụng nó không vui mấy nhưng nó không hề phản ứng, nó chỉ nói một câu :

– Mẹ tìm bà ngoại nhanh nhanh nghe mẹ… Con muốn ở với bà ngoại…

Cách đây hai ngày, khi đi ngang một sạp báo ở ngoài lề đường, Ngọc Kiều nhìn thấy hình Nhẫn trên một tờ báo… Rồi nàng quyết định tạm ngưng chuyện tìm mẹ, đón xe lên thành phố nhỏ này tìm Nhẫn…

Nghe xong chuyện, Nhẫn ôm siết Ngọc Kiều trong tay :

– Tội nghiệp em… Rồi bây giờ em tính sao? Hay là… hay là… hai mẹ con về đây ở với anh đi… Bao nhiêu năm anh vẫn đi tìm em, nhưng anh tìm trong vô vọng, Kiều à… Bây giờ thì em đâu còn vướng bận gì nữa… Mình làm lại từ đầu, Kiều nghe… Con em cũng sẽ là con anh…

Nàng chợt đẩy người ngồi thẳng lên, miệng nàng mỉm cười, nhìn thẳng vô đôi mắt lóng lánh ướt nước của anh :

– Anh nói thiệt? Con em anh cũng sẽ coi là con anh, chắc không?

Nhẫn quả quyết gật đầu :

– Nếu em còn tin anh, còn yêu anh như ngày xưa… thì điều anh nói luôn là sự thật, Kiều à…

Nàng bỗng cầm chặc hai bàn tay anh ấp lên ngực mình :

– Anh có biết chuyện này không? Đứa con gái mà em mang nặng đẻ đau, em chấp nhận cuộc sống vừa qua để nuôi dạy nó… Con nhỏ mà em đặt tên là Ngọc Nhẫn là… con gái ruột của anh!

Nhẫn bóp chặc hai bàn tay nàng, người anh run lên :

– Ngọc Kiều!… Em nói sao?… Con gái em cũng là… con anh sao?… Thiệt không, Kiều…

Nàng gật đầu, miệng nàng thì cười, nhưng nước mắt nàng lại trào ra :

– Phải! Em chắc chắn nó là con anh, con của anh và của em… Vì từ ngày mang tiếng lấy chồng, em và hắn chưa bao giờ… gần nhau lần nào thì làm sao em có thể lầm lẫn được… Hắn không biết gì về chuyện đó hết… Khi phát hiện mình có bầu… Lúc đầu em rất sợ… nhưng sau một đêm thức trắng suy nghĩ, em quyết định mượn tiếng hắn là chồng em để em sinh con ra, nuôi con lớn lên… Chấp nhận cho con mình kêu mẹ hắn là bà nội…

Nhẫn lại ôm chầm nàng, siết chặc trong người, anh run rẩy :

– Trời ơi!… Ông trời không phụ lòng anh, không phụ sự hy sinh của em… Anh cảm ơn em… cảm ơn em nhiều lắm, Kiều ơi…

Rồi như không nén lòng được, anh ôm hai bàn tay nàng lên mặt, anh bật khóc ngon lành như một đứa trẻ… Bốn bàn tay nắm chặc lấy nhau, hai đôi mắt ràn rụa nước mắt… Qua cơn xúc động, Nhẫn nhìn nàng, giọng anh chắc nịch :

– Không nói gì nữa hết! Anh quyết định ngày mai lên công ty xin nghỉ phép. Có bao nhiêu ngày phép anh xin nghỉ hết. Anh mượn xe công ty đưa em về thành phố đón con gái, đón mẹ lên đây. Mẹ, anh và em cùng con sẽ ở đây, chúng ta sẽ là một gia đình, em bằng lòng không?

Ngọc Kiều ngơ ngác :

– Anh vừa nói… đón mẹ?…

Nhẫn gật đầu :

– Anh không giấu em, khi anh biết mẹ vì chuyện em phải lấy chồng vì chữ hiếu với mẹ, bà đã đổ bịnh, bà mất dần trí nhớ… Lúc đó anh đã làm có tiền, anh nhờ người quen đón mẹ về một khu an dưỡng, điều trị cho người già… Anh thường xuyên về đó thăm mẹ và trả tiền cho người ta… Mẹ rất khỏe và đã tỉnh trí lại nhiều rồi, nhưng anh chưa dám đón mẹ về đây vì anh chỉ có một mình, sợ không ai chăm sóc mẹ… Còn bây giờ… Có em rồi, có cả con gái mình nữa… Anh sẽ đón mẹ về… em chịu không?

Nàng lại ôm chầm anh, bật khóc :

– Nhẫn ơi… em biết nói gì bây giờ… Em phụ lòng anh… Mà mẹ em anh cũng không bỏ… Em cảm ơn anh cũng chưa đủ, anh ơi…

Vỗ về nàng, anh cười :

– Không cần em cảm ơn. Anh chỉ cần từ giờ trở đi, em và con ở bên cạnh anh là được rồi… Em sẽ chính thức là vợ của anh. Em có chịu không?…

Không trả lời anh, nước mắt vẫn cứ chảy dài, nhưng miệng nàng thì mỉm cười… Rồi bất chợt, nàng chồm lên, ép đôi môi đỏ đầy nước mắt lên môi anh… Hai đầu lưỡi quấn quýt lẫn nhau… Thời gian không hối thúc họ… Nhẫn mút nhẹ từng cánh môi mọng đỏ có vị mằn mặn của nước mắt rồi lưỡi anh len vô trong miệng nàng… Ngọc Kiều vẫn chưa quên nên nàng cũng mút nhẹ từng cái trên đầu lưỡi anh say mê như không muốn dừng lại… Hai bàn tay anh lướt khắp trên vùng lưng nàng sau lớp vải mỏng của cái váy nàng đang mặc… Cảm giác được âu yếm sau mười sáu năm quay lại trên da thịt nàng nguyên vẹn như lần đầu tiên ngày xưa đó làm nàng rùng mình, thân hình nàng khẽ run lên… Khi lưỡi nàng nằm trong miệng anh, được anh mút nút, nàng không khỏi rên rĩ nhẹ trong cổ họng…