Người hùng của tôi

Không khí ồn ào ở trong làm Việt Thương nghẹt thở . Tuy đây không phải là lần đầu tiên cô tổ chức những buổi triển lảm như vậy, nhưng Việt Thương vẫn không thể làm quen được . Cô đi ra ngoài, hít một hơi thật dài rồi nhìn ánh đèn thành phố . Phòng Tranh của cô được mở ỡ một nơi sang trọng nên bây giờ cô mới có cơ hội ngắm một bức tranh sống về đêm tuyệt vời như thế này . Việt Thương muốn đem tất cả ánh đèn đêm nay thu gọn lại trong một tác phẩm. Cô mỉm cười với ý nghĩ trong đầu của mình mà không hay có người đứng bên cạnh

nguoi_hung_cua_toi

-Cô thật biết chọn nơi đứng . Đèn phố về đêm thật đẹp phải không?
Việt Thương quay lại nhìn chủ nhân của giọng nói đó và cô ôm lấy miệng mình . Đôi mắt cô mở lớn rồi đôi chân bắt đầu run lên . Cô bước thật nhanh và ngã nhào về phía trước . Nếu không có người con gái đó đở thì chắc cô đã bị té xuống vì tính hậu đậu của mình . Việt Thương lí nhí nói
-Xin cảm ơn
Thoát khỏi vòng tay của người mà có lẻ là lạ đó mà sao Việt Thương lại cảm thấy hụt hẫng như vậy . Vòng tay cô ấy, sao mà ấm áp quá . Việt Thương lắc đầu và đi vào trong.
Nãy giờ An Nhiên vẫn chưa theo kịp những gì vừa xảy ra. Nhưng rồi cô bật cười . Cô không hiểu vì sao cô gái đó nhìn thấy cô như là thấy ma. Ánh mắt ngạc nhiên xen lẩn hổn loạn nhưng không che được sự thu hút làm tim An Nhiên trật nhịp . Đã lâu rồi cô không có cảm giác này từ lúc Phúc Hân lìa khỏi cô. An Nhiên muốn biết người con gái đẹp như tranh vẻ đó là ai. Cô vừa tò mò vừa muốn tìm hiểu cô gái đó có gì mà làm cô cảm nhận được trái tìm mình bắt đầu hồi sinh.
An Nhiên đi vào trong. Hôm nay cố buổi triển lảm của nử họa sỉ trẻ tuổi Việt Thương. Thúy Hằng, bạn thân của cô rất hâm mộ cô họa sĩ này nên bắt cô phải đưa đi cho bằng được . An Nhiên thà ở nhà ngủ sướng hơn vì cô rất ghét đám đông. Nhưng vì cô bạn gái của Thúy Hằng không đi được mà Thúy Hăng lại không muốn đi một mình nên An Nhiên đành chiều bạn . Với lại từ ngày Phúc Hân ra đi, Thúy Hằng và Vủ Vy luôn bên cạnh cô. Họ vực cô lên vì nếu không có họ, An Nhiên không chắc mình còn có thể đứng ở đây.
An Nhiên đi lại ngồi xuống bên cạnh Thúy Hằng . Dường như đã đến giờ người họa sĩ đó phát biểu nên mọi người tự đi lại ngồi xuống chiếc ghế của mình . Khi người giới thiệu vừa giới thiệu xong thì một tràng pháo tay thật lớn vang lên. Lần này An Nhiên sửng sốt khi cô gái lúc nãy từ trong đi ra. An Nhiên nói nhỏ vào tai Thúy Hằng
-Cô ấy là họa sĩ Việt Thương?
Thúy Hằng gật đầu . Đôi mắt không giấu được sự ngưởng mộ
-Đúng là cô ấy . Vừa tài giỏi lại rất đẹp nữa
Nghe bạn nói vậy An Nhiên nhếch môi cười
-Thúy Hằng, ta nghĩ ta nên nói cho Vủ Vy biết rằng nhỏ đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng
Thúy Hằng đánh nhẹ vào tay An Nhiên
-Đừng nói bậy, cô ấy sẽ giết chết ta. Nhưng nhỏ không thấy Việt Thương đẹp sao?
An Nhiên ngước lên nhìn cô gái ấy lần nữa . Cô không phủ nhận rằng Việt Thương rất đẹp, và trái tim quái quỉ của cô cũng đang ầm ầm nổi dậy . An Nhiên nói thầm với tim mình “Yên đi”. Thúy Hằng định hỏi An Nhiên có chuyện gì không nhưng lúc đó Việt Thương bước ra nên cô không hỏi
Sau Khi Việt Thương nói xong phần của mình, cô đi xuống . Đạt Thủy đưa cho cô ly nước thúc giục
-Uống một chút đi.
Việt Thương mỉm cười rồi đưa chai nước lên miệng uống .
-Thương có cần phải ra một lần nữa không?
Đạt Thủy nhíu mày
-Sao vậy ? Vẫn còn run à
Việt Thương cuối mặt gật đầu . Đạt Thủy cầm tay cô
-Không sao đâu. Chỉ cần ra giới thiệu vài tác phẩm nữa là xong .
Việt Thương hít một hơi thật dài đợi cho người giới thiệu đọc tên cô. Đạt Thủy nhìn Việt Thương mỉm cười lắc đầu . Cô không hiểu sao Việt Thương đã làm biết bao nhiêu lần mà lần nào cũng run và hồi hộp như vậy .
Khi Việt Thương giới thiệu xong tác phẩm cuối cùng của mình . Đôi mắt cô dừng lại ở chiếc bàn phía bên phải . Cô và An Nhiên cứ thế nhìn nhau. Thúy Hằng thấy lạ nên thục cùi chỏ vào người An Nhiên
-Nè, làm gì nhìn dữ vậy
Án Nhiên giựt mình quay qua nhìn Thúy Hằng lắc đầu . Khi cô ngước lên lại thì không còn thấy Việt Thương ở đó nữa . Cảm giác hụt hẫng tự nhiên len vào hồn cô. An Nhiên không ghét cái cảm xúc này nhưng cô cảm thấy lo sợ . Cô sợ mình một lần nữa sẽ đau.
Thúy Hằng nói rằng cô muốn mua một bức tranh để tặng cho Vủ Vy kỷ niệm 10 năm quen nhau, nhưng khi nhìn giá của mổi bức tranh, Thúy Hằng lè lưởi
-Mắc quá An Nhiên ơi
An Nhiên nảy giờ không chú ý vì cô đang ngắm bức tranh được bày khá sang trọng trên bàn . Bức tranh màu đen, duy chỉ có nụ cười tỏa nắng của người con gái . An Nhiên thích thú vì bức tranh có gì đó thu hút cô rồi cô nghe giọng Việt Thương bên cạnh
-Xin chào
An Nhiên quay lại, đôi mắt họ một lần nữa giao nhau. Đôi má Việt Thương đỏ bừng và điều đó làm cô càng đáng yêu hơn nữa . Nếu không có nhiều người ở đây, chắc có lẻ An Nhiên đã kéo Việt Thương vào lòng và hôn lên khắp gương mặt khả ái đó . An Nhiên chợt rùng mình vì cô có suy nghĩ như vậy nhưng cô vẫn nở nủ cười đáp lại
-Xin chào
Thúy Hằng thấy ánh mắt cả hai nhìn nhau thì cảm thấy lạ nhưng cô không tiện hỏi . Cô muốn phá An Nhiên nên quay sang nói với Việt Thương
-Chào Việt Thương. Mình tên là Thúy Hằng, còn người này tên là An Nhiên. Việt Thương nè, An Nhiên muốn mua một bức tranh tặng người yêu, Việt Thương có thể giới thiệu một bức tranh nào vừa không quá mắc mà vừa đẹp không?
Việt Thương nhìn Thúy Hằng rồi nhìn An Nhiên. An Nhiên thấy được sự thất vọng trong đôi mắt đẹp đó . Cái nhíu mày và cái trề môi thoáng qua nhưng tất cả đều được cô nhìn thấy . An Nhiên lườm Thúy Hằng nhưng lại không đính chính . Lúc đó thì Đạt Thủy đi lại
-Việt Thương, bên kia có người cần gặp .
Việt Thương chào An Nhiên và Thúy Hằng rồi quay đi. Bước chân cô líu lại và một lần nữa An Nhiên ôm cô vào lòng trước khi cô bị ngả nhào . Ánh mắt lo lắng của An Nhiên nhìn cô làm Việt Thương thấy mình nhỏ bé . Nhưng nghĩ đến An Nhiên đã có người yêu nên Việt Thương tự rời khỏi vòng tay ấy
-Xin lổi
Việt Thương bỏ đi như chạy làm cả ba người còn lại ngơ ngác nhìn nhau. Đạt Thủy gật đầu chào An Nhiên và Thúy Hằng rồi quay đi.
Thúy Hằng nhìn An Nhiên như muốn hỏi nhưng nhìn nét mặt không được vui của An Nhiên nên cô im lặng .
Vài phút sau Thúy Hằng đã chọn được một bức tranh mà cô yêu thích . Cô muốn gặp Việt Thương lần nữa nhưng đông quá nên cô không có cô hội . An Nhiên kéo tay Thúy Hằng đi
-Về thôi
Thúy Hằng tiu nghỉu rồi cũng bước đi . Khi họ vừa ra đến cửa thì Đạt Thủy kêu An Nhiên lại
-Xin chờ chút
An NHiên và Thúy Hằng quay lại thì Đạt Thủy đưa bức tranh được gói lại thật đẹp cho An Nhiên kèm theo một tờ giấy, cô nói
-Của Việt Thương gởi tặng
Nói chừng đó thôi Đạt Thủy quay đi để lại hai kẻ ngố nhìn nhau mà không hiểu chuyện gì xảy ra. An Nhiên giở tờ giấy ra đọc .
“Tặng An Nhiên. Chúc An Nhiên và người yêu luôn hạnh phúc
Việt Thương”
An Nhiên đọc xong cười như mếu còn Thúy Hằng cười thật lớn . An Nhiên đá mạnh vào chân Thúy Hằng
-Cũng tại mi hết
Thúy Hằng đau quá nên nhăn mặt . Khi cả hai ra xe rồi, Thúy Hằng nói với An Nhiên
-Mở ra xem đi coi thử bức tranh đó là bức tranh gì
An Nhiên nhún vai
-Không cần, mai ta sẽ đem đến trả lại
Thúy Hằng la lên
-Sao vậy ? Cho ta coi trước đi
An Nhiên nhìn Thúy Hằng và Thúy Hằng biết đã đến lúc cô nên im lặng
-Lái xe đi. Ta mệt rồi
Thúy Hằng đưa An Nhiên về nhà cũng đã hơn 10 giờ đêm. Đặt bức tranh lên bàn một cách nhẹ nhàng, An Nhiên cứ nhìn nó suốt . Cô không biết có nên mở ra không vì trong lòng cô nửa muốn làm nửa lại không. Đi qua đi lại một hồi, An Nhiên mở bức tranh ra. Cô không ngạc nhiên lắm vì bức tranh này cô vừa coi vài tiếng trước, nhưng cô chỉ ngạc nhiên vì sự nhạy bén của Việt Thương.
Đêm đó An Nhiên đi vào giấc ngủ thật nhanh. Cô không còn nghĩ đến Phúc Hân cùng sự cô đơn nữa nhưng thay vào đó là Việt Thương và những bức tranh.
Riêng Việt Thương, sau khi An Nhiên rời khỏi, cô cảm giác được hồn mình cũng đi theo An Nhiên. Trên đường về, cô không nói chuyện với Đạt Thủy cũng không tha thiết đi ăn dù ăn khuya là sở thích của cô. Đạt Thủy không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Việt Thương, nhưng cô biết có hỏi thì Việt Thương cũng sẽ không nói. Khi xe dừng lại trước nhà, Việt Thương quay sang nói với Đạt Thủy
-Thương muốn được một mình . Thủy về trước đi.
Việt Thương bỏ vào nhà . Cô đi vào phòng vẻ của mình rồi dừng lại ở bức tranh cô vẻ khi cô mới 15 tuổi . Đã hơn 10 nam trôi qua rồi mà sao cô vẫn không thể đem hình ảnh người trong tranh ra khỏi trái tim cô. Việt Thương thở dài, một đêm mất ngủ lại vê với cô.
****
Sáng sớm, Việt Thương đã đến văn phòng của mình . Cô phải xem lại mọi thứ để coi tối hôm qua cô đã bán được bao nhiêu bức tranh. Cô cũng cần phải coi lại ngân hàng của mình trước khi bắt đầu công việc từ thiện của năm nay . Thường thì Việt Thương có người lo sổ sách cho cô, nhưng vì người đó xin nghĩ đi hưởng tuần trăng mật nên Việt Thương phải tự mình săp xếp . Cô không muốn Đạt Thủy ôm quá nhiều việc vào người dù Đạt Thủy muốn giúp Việt Thương . Đang loay hoay với những con số thì Đạt Thủy gỏ cửa
-Việt Thương, có người muốn gặp
Việt Thương khoát tay ra hiệu Đạt Thủy mời người đó vào . Việt Thương nghĩ chắc là một trong những khách hàng của cô nhưng khi ngước lên cô không khỏi ngạc nhiên khi trước mắt cô là An Nhiên. Việt Thương lúng túng làm rơi cây viết xuống bàn .
An Nhiên không hiểu vì sao cô có cảm giác rằng Việt Thương sợ sệt khi gặp cô, nhưng rồi An Nhiên không muốn nghĩ đến . Cô muốn trả bức tranh này lại và sẽ không gặp Việt Thương nữa . Sáng nay thức dậy, cô có cảm giác như rằng cô phản bội Phúc Hân khi tim cô cứ nhảy nhót khi nghĩ đến Việt Thương. Cái cảm giác mà từ lâu rồi cô cứ ngở sẽ rời xa cô vĩnh viển . Nó còn hơn cả lúc cô và Phúc Hân đến với nhau. Cảm giác thân quen mà cô cứ ngỡ rằng mình và Việt Thương đã biết nhau từ rất lâu.
-Chào Việt Thương
Việt Thương tránh ánh mắt An Nhiên rồi đáp lại
-Chào chị An Nhiên
Nhìn bức tranh trong tay An Nhiên, Việt Thương nhướng mày hỏi
-Chị không thích bức tranh này à ? Em sẽ đổi bức tranh khác cho chị
An Nhiên lắc đầu
-Không phải như vậy . Thật ra hồi tối Thúy Hằng chỉ đúng nữa sự thật thôi. Người muốn mua tranh không phải là Nhiên mà là Thúy Hằng
Việt Thương nhíu mày
-Vậy chuyện chị có người yêu là trong nửa sự thật đó chứ
Việt Thương không ngờ cô lại có can đảm hỏi câu đó, nhưng cô thật sự rất muốn biết . An Nhiên không hiểu sao Việt Thương lại hỏi vậy nhưng cô vẫn trả lời
-Không, nó nằm trong nửa kia.
An Nhiên thấy không lầm rỏ ràng cô nhìn thấy niềm vui trong đôi mắt Việt Thương mà lúc nãy nó không có. Nhưng rồi cô nghĩ chắc có lẻ cô đã nhầm lẫn
-Chị có thích bức tranh đó không?
An Nhiên nhìn ánh mặt chờ đợi của Việt Thương và cô gật đầu
-Em tặng chị có được không?
An Nhiên một lần nữa không biết phải trả lời như thế nào . Không hiểu sao cô không muốn làm Việt Thương buồn một chút nào hết . Cô biết nếu bây giờ cô không nhận bức tranh này, cô sẽ làm Việt Thương thất vọng, nhưng cô phân vân vì giá của bức tranh rất cao. Thấy sự lưởng lự trên gưong mặt An Nhiên nên Việt Thương nói tiếp
– Chị có thể trả bức tranh đó bằng một bửa tối với người họa sĩ đã vẻ nó
Đôi má Việt Thương đỏ ửng sau khi cô nói câu đó và An Nhiên không biết rằng Việt Thương có biết rằng cô ấy dể thương như thế nào không.
-Nếu vậy thì tối nay nhé ?
Việt Thương gật đầu
Sau khi An Nhiên rời khỏi, Việt Thương để tay lên ngực ngăn cho con tim mình chạy loạn . 10 năm trước cũng vây, mỗi khi nhìn thấy An Nhiên là tim Việt Thương không thể yên được . Việt Thương biết An Nhiên không nhớ cô, nhưng cô thì lúc nào cũng nhớ về An Nhiên dù cô cũng đã trải qua vài cuộc tình, nhưng Việt Thương luôn là người chia tay trước . Ở bên họ cô khôgn cảm thấy trọn vẹn và cô cảm thấy có lổi với trái tim của mình nếu cô cứ tiếp tục hành hạ nó . Nên vài năm sau này, Việt Thương đã chọn ở một mình . Ngoài Đạt Thủy là bạn thân của cô ra, Việt Thương không để ai đến gần .