Ngày hôm qua…

Thành thật xin lỗi mọi người vì đã “lặn” lâu đến vậy . Coi như là Toupi trở lại rồi nè hen ^^!

Ngày hôm qua..

ngay_hom_qua

Ân lặng lẽ nhấn bàn đạp, nó lướt qua căn nhà số 74 đường X không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần ngang qua, nó đều mím môi đạp thật nhanh, không dám nhìn vào. Nhưng rồi, khi đã đi xa được một quãng, nó lại quay đầu xe, để được đi ngang một lần nữa. Rồi lần nữa.

Cuối cùng, Ân thu hết can đảm, nó dừng xe dưới một ngọn đèn đường đã hỏng, cách ngôi nhà ấy không xa. Nó ngồi trên xe, nhìn đăm đăm vào cái cửa sổ ấy. Đèn vẫn sáng, nó biết giờ này anh chưa ngủ đâu. Tay nó run run nắm lại, chỉ lo anh tình cờ nhìn ra, nó sẽ không còn can đảm để chạy đi.

Như là hôm qua thôi…

Ngày Ân ngại ngần lay người khách đang ngủ gục trong góc quán. “Anh ơi, quán sắp đóng cửa rồi. Anh dậy cho tụi em đóng cửa.” Ngẩng đôi mắt đỏ hoe nhìn Ân, anh lặng lẽ trả tiền li cà phê, bước ra cửa như kẻ mất hồn. Lần đầu tiên, Ân thấy con trai khóc.

Như là hôm qua thôi…

Ngày anh trở lại góc quán ấy, Ân mang nước cho anh. Không hiểu sao, nó khẽ mỉm cười với anh. “Ngày tốt lành!” Câu chúc cũng là tên của quán, anh nhìn nó, khẽ cười. Nụ cười thật buồn.

Như là hôm qua thôi…

Ngày anh với nó thân nhau tự bao giờ, hai anh em giống nhau đến lạ. Thích cô đơn, thích đi lang thang một mình không mục đích. Anh và nó tình cờ để cùng một bài nhạc chuông, và ngạc nhiên hơn, anh lại là đàn anh của nó, cũng từng học dưới mái trường của nó bây giờ.

Như ngày hôm qua…

Anh kể với nó một điều anh chưa kể với ai bao giờ. Anh là kẻ vô cảm, anh chưa từng yêu thương ai thật sự, kể cả ba mẹ, người luôn lo lắng cho anh, anh cũng không thể nói rằng. “Con yêu ba mẹ lắm.” Một người bạn trong lớp vừa mất, cả lớp ôm nhau khóc nức nở. Anh lặng lẽ đứng ngoài hành lang, không một giọt nước mắt nào trào ra được. Nó phản đối. “Anh đã từng khóc rồi đấy thôi!”. Anh gõ nhẹ đầu nó. “Ngốc à, anh chỉ có thể khóc cho anh thôi.”

Như ngày hôm qua…

Tình cờ nó gặp anh đang đi với bạn, anh cười với nó, nhưng nó vội quay đi. Nó không là gì của anh cả. Nó chỉ là một thằng nhóc quê mùa, nhà nghèo, vừa đi học vừa phải đi làm thêm. Anh thì khác, anh đẹp trai, con nhà giàu, bạn bè anh rất nhiều. Còn nó? Nó quen đi một mình lâu rồi.

Như ngày hôm qua…

Anh giận nó lơ anh ngoài đường, cả buổi vào quán mà chỉ gọi nước, không thèm nói nó câu nào. Nó lí nhí xin lỗi anh. Anh thở dài nhìn nó, “Ngốc quá, họ là bạn anh, nhưng em cũng là bạn anh vậy.” Nó cúi đầu, “Lần đầu tiên em thấy anh cười vui vẻ như vậy. Đi với em, chỉ thấy anh trầm ngâm tâm sự, chắc em không thể làm anh vui.”. Anh im lặng hồi lâu, rồi khẽ nhìn nó. “Em nên biết rằng, em là người duy nhất có thể thấy anh buồn. Nếu anh không thích nói chuyện với em, anh không việc gì phải đến đây cả. Em là một người quan trọng, nhóc à.” Anh cười với nó, nụ cười không còn buồn như hôm nào.

Như ngày hôm qua…

Ân biết, thế giới của anh không có nó tồn tại, bạn bè anh, ba mẹ anh đều không biết đến nó. Anh chỉ có thể dành cho nó những buổi chiều ở quán, những ngày cuối tuần bất chợt hai anh em nổi hứng đi chơi. Mỗi lần đi với nó mà có người khác gọi tới, nó đều nghe anh trả lời. “Tao bận đi với đám con A, thằng B rồi mày ơi”. Là do nó bắt anh trả lời như vậy. Nó không dám bước vào thế giới của anh. Nó tự biết mình không xứng. Bạn bè anh, gia đình anh sẽ thấy lạ biết bao, nếu bỗng dưng, anh từ chối họ, chỉ để đi với nó.

Như ngày hôm qua…

Nó biết mình thích anh. “Thích” hơn cả bạn bè bình thường, nhưng nó cũng biết tự nhủ với lòng không được nói với anh. Anh làm nó cảm thấy đặc biệt, cảm thấy lần đầu tiên có người cần đến nó. Những tin nhắn động viên của anh những đêm học bài làm Ân ấm lòng. Nhưng nó không thể “yêu” anh được, anh là con trai, nó cũng là con trai. Anh là con trai một của gia đình, tương lai anh đang rộng mở, nó không thể nhào đến và hủy hoại tương lai ấy. Nó không thể thành vật cản chắn ngang giữa anh và mọi người. “Mày không được ích kỉ, Ân à.”

Như ngày hôm qua…

Nó xin nghỉ làm ở quán, đổi sim điện thoại. Thế là hết, anh không còn cách nào liên lạc với nó. Anh không biết nhà nó, căn nhà trọ nhỏ xíu nằm trong con hẻm sâu hút. Nó biết anh sẽ không tìm nó, vì anh giống nó, đã quen cảm giác bị bỏ rơi. “Nếu có một ngày em rời xa anh, anh sẽ không có can đảm đi tìm em, nhóc à.” Nó biết mình không thể ở gần anh nữa, vì anh sắp đi xa, nó phải tập ngay từ bây giờ. Phải trở lại với cái vỏ của mình, không thể phụ thuộc vào anh mãi, không được cản đường anh. Ân biết, nếu nó nói “Em không muốn anh đi du học” Anh sẽ không thể đi, mặc cho ba mẹ có ép buộc thế nào, anh cũng không muốn làm nó buồn. Nó phải bỏ anh trước, để anh có thể ra đi dễ dàng.

Ngày hôm qua trừ mười

Ngày hôm qua trừ chín

Ngày hôm qua trừ tám
….

Ngày hôm qua trừ hai

Ngày hôm qua trừ một

Ngày hôm qua…

Ân không biết nó đã ngồi nhìn vào cửa sổ phòng anh bao lâu. Nó đến để nói lời tạm biệt, nhưng nó biết nó không thể nói trực tiếp với anh, không thể nào. Đèn phòng anh đã tắt, nó vẫn ngồi bất động. Đêm khuya đã kéo qua vai nó tấm khăn choàng lạnh ngắt. Nó run lên. Vì lạnh?

Ngày hôm nay…

Nó đạp xe suốt một quãng đường dài từ nhà đến sân bay. Lần đầu tiên nó đặt chân vào sân bay, và có lẽ cũng là lần duy nhất. Nó biết mình không có tư cách đi tiễn anh, nhưng nó vẫn muốn được tiễn anh một cách lặng lẽ từ xa, được nhìn anh một lần cuối.

Và kìa, anh đến. Bạn bè anh, gia đình anh đi tiễn rất đông, anh ôm mọi người lần cuối. Nó bất giác thở dài, nó vẫn chưa có được cái ôm đầu. Ánh mắt anh nhìn quanh sân bay một lần cuối. Anh có tìm nó không? Nó mãi mãi không biết được.

Bóng anh khuất dần về phía xa

“Tạm biệt anh!”

Tạm biệt, ngày hôm qua của em.