Cuộc nổi loạn của gái ngoan
Trâm đẩy cửa bước vào, còn một lần cửa nữa mới vào tới nơi mà nhạc đã rộn lên chát chúa. Tim cô đập thình thịch không phải vì hồi hộp mà vì tiếng nhạc đập chen cả vào não bộ điều khiển mọi cơ quan bên trong…
Trâm hít một hơi thật sâu trước khi dấn thân vào đêm thác loạn.
***
Tiếng nhạc, hơi người, khói thuốc làm Trâm nghẹt thở. Cô căng mắt ra trong ánh đèn chớp nháy điên đảo để tìm Su – chủ nhân bữa tiệc sinh nhật huyên náo này đây.
– Này này – Trâm túm tay Su trong khi cô nàng đang lắc lư say sưa.
– A! Chào con bạn ngoan hiền của tao, mày đến rồi hả? Quà tao đâu?
– Đây! Chúc mày sinh nhật vui vẻ!
– Woa… Gì mà to vậy? Cám ơn mày ha! – Nói rồi Su túm cổ áo hôn chụt lên má Trâm.
– Èo ghê quá!
– Giè? Hôm nay tao bao trọn chỗ này rồi, toàn người quen của tao với anh Bình, thích anh nào cứ nói. Cho mày đẹp nhất đêm nay!
Trâm ngúc ngoắc đầu, nhìn xung quanh mờ mờ ảo ảo ai cũng như ma như quỷ biết đâu mà lần.
– Thôi mày cho tao xin!
Su quắc mắt:
– Xin cái mẹ gì? Sau hôm nay mà không kiếm được anh nào thì biết tay tao! Mày định độc thân đến bao giờ?
Rồi chưa để Trâm kịp phản pháo Su đã chạy ào ra đón vài người bạn khác, cô sợ nói tiếp sẽ không cãi lại được Trâm mà lại chạm vào nỗi đau của cô bạn. Su rất quan tâm người khác nhưng lại không biết cách an ủi, cứ đến giai đoạn thuyết phục là chạy mất hút.
Không ham bay nhảy như Su, Trâm khá quan tâm đến chuyện tương lai và suy nghĩ chín chắn. Sống khép mình và chỉ thân với vài người bạn, trong đó có Su – quen nhau từ hồi lớp 6, Su nhỏ người nhưng đanh đá, chuyên môn bắt nạt bạn trai trong lớp, viết thư tình cho các anh khóa trên và bảo vệ Trâm, quan tâm bằng hành động và rất thích chửi bới.
Hôm nay là sinh nhật cô ấy, và cũng và tròn 8 tháng Trâm chia tay mối tình đầu.
Trâm vớ tạm chai bia rồi tìm một góc yên tĩnh nhất có thể, tránh xa đám người đang lắc lư điên cuồng theo nhạc. Thế mà số phận có để cho cô yên đâu…
– Có phải Trâm đấy không?
“Ôi mẹ ơi!” – Cô thầm cảm thán trong đầu.
– Tớ Uyên đây mà, lâu quá không gặp nên không nhận ra hả?
“Nhận ra quá đi chứ, Thông tấn xã di động khủng nhất 6 tỉnh miền Bắc mà!”
– Có chứ, sao mà không nhận ra, Uyên càng ngày càng xinh ra đấy! – Trâm niềm nở.
– Ui lại khen tớ nữa rồi! – Cô bạn “thông tấn” cười rạng rỡ – dạo này cậu thế nào? Ra trường chưa?
– Tớ còn một kỳ nữa, vẫn đi học đi làm bình thường thôi. Uyên thế nào?
– Tớ xong rồi, đang đi làm. À mà Trâm chia tay anh bạn đẹp trai kia rồi hả? Phí của giời. Nghe nói anh ta có người yêu mới ngay sau đó à?
– Ừm… tớ cũng không để ý lắm –Trâm cười gượng gạo, thật sự cô vẫn luôn lo sợ bị ai đó chạm vào nỗi buồn sâu kín nhất trong tâm hồn.
Tám tháng qua Trâm vẫn đi học, đi làm, đi chơi như bình thường, ngay cả Su, hay Min – 2 cô bạn tri âm tri kỷ nhất cũng chưa từng nhìn thấy 1 giọt nước mắt của Trâm. Cô thường lén để những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên gối mỗi khi đêm về, không vật vã đau khổ, chỉ âm thầm chịu đựng nỗi đau, rồi sáng hôm sau lại như chưa từng xảy ra chuyện gì. Mỗi ngày Trâm quên một ít, dần dần tự tạo ra kháng thể chống chọi lại với nỗi nhớ Nguyên. Một tháng, hai tháng, ba tháng trôi qua… Những ký ức đẹp đẽ trong lòng Trâm cũng dần phai mờ, bóng hình Nguyên không còn dày vò những giấc mơ… Gần đây đôi mắt cô còn ánh lên những tia sáng vui vẻ. Nhưng tận sâu trong đáy lòng, Trâm vẫn còn một nỗi đau khắc khoải, chỉ dậy sóng mỗi khi có ai nhắc đến Nguyên.
– Tớ cũng xem qua facebook anh bạn đó, vẫn đẹp trai, mà tình cảm với người mới lắm… – “thông tấn” vẫn thao thao bất tuyệt – sao hồi đó lại chia tay???
– Cậu muốn nhảy không? – Trâm quay sang hỏi một câu không liên quan làm “thông tấn” chưng hửng.
– À à… không… ha ha… tớ không biết nhảy lắm!
– Vậy tớ ra đó một chút – Trâm nghếch chai bia về phía đám đông nhập nhòe trong ánh đèn, mỉm cười thật nhanh rồi rảo bước đi.
“Thông tấn” không đáng trách, ở đời loại người thích chọc ngoáy vào nỗi đau của người khác như cô ta rất nhiều, căn bản là Trâm cũng phải tập làm quen với những tình huống như thế này, chỉ là khó chịu, cô cảm nhận được một cơn cuộn trào trong lồng ngực. Lượn qua bàn Su lấy một cốc rượu đầy tu một hơi hết cạn, một cốc nữa, rồi một cốc nữa. Su không ngăn bạn, chỉ đứng nhìn trước ánh mắt lo lắng của người yêu, cô thì thầm:
– Cứ để nó say đi anh, tí em đưa nó về, nó kìm nén nỗi đau này quá lâu rồi, cần có cái gì xúc tác mới bung ra được, chứ cứ để trong lòng mãi, em sợ nó chết sớm mất!
Tửu lượng của Trâm rất khá, nhưng uống nhiều và liên tục cũng làm cô chuếnh choáng men say, cô ôm cổ Su, bắt Su uống với cô hết lượt này đến lượt khác. Trước đó Su uống cũng đã nhiều, hai cô nàng say ngắc ngư trèo lên sàn diễn vừa nhảy vừa la hét theo nhạc. Cả đám đông ngấm men phấn khích hò hét theo, lắc lư điên cuồng theo nhịp nhạc dồn dập. Càng say càng uống, càng uống càng say…
Ba giờ sáng mới thật sự tàn cuộc, khách khứa lục tục ra về, một số rơi rớt lại trên sàn nhảy. Lúc này Su đã say ngất không biết gì, Bình cũng không còn đc tỉnh táo, một tay xốc Su, một tay giữ Trâm. Trâm cười hề hề, bảo Bình:
– Anh Bình đưa Su về cẩn thận, em… đi về!
– Em tự về được không? Hay gọi taxi?
– Em… ừ hứ… về được, đi… xe máy. Chào anh!
Không đôi co được với Trâm nhiều nữa, lưỡi Bình cũng đã líu vào rồi, anh đành bế Su lên taxi về. Trâm lảo đảo ra lấy xe, tìm được con chiến mã, định mở cốp lấy mũ bảo hiểm mà tra mãi chìa khóa không vào. Bực mình Trâm văng tục:
– Mẹ nó!
Rồi co chân đạp thẳng cẳng vào cái xe tội nghiệp làm em nó đổ kềnh. Cô vùng vằng dựng cái xe dậy mà nó cứ trơ ra. Chân tay Trâm thì đã mềm nhũn, cô ngồi phịch xuống đất giãy đành đạch như trẻ con đòi quà.
– Tôi có thể giúp gì cho em?
Trâm ngẩng lên nhìn anh chàng đẹp trai như Hạ Quân Tường rồi lại cúi xuống lẩm bẩm:
– Say đến nỗi nhìn thấy ảo giác luôn!
– Em là bạn của Su phải không?
Trâm ngẩng lên lần nữa, anh đẹp trai nhìn cô cười rất tươi.
– Anh có thật à?
Đức nhìn quanh, rồi nhìn Trâm khó hiểu.
– Ý tôi là anh không phải ảo giác chứ?
– Ha ha – Đức bật cười – không! Em đứng dậy đi đã.
Anh lại gần Trâm, chìa tay ra. Cô chẳng ngần ngại nắm lấy để anh kéo cô dậy. Nhưng chân Trâm đã nhũn ra, đứng không nổi nữa. Đức vội vàng vòng tay ra sau ôm trọn Trâm vào lòng.
Trâm gục vào vai anh, sộc vào mũi cô là mùi hương đàn ông rất lạ, nhưng rất quyến rũ. Đã 8 tháng nay cô không gần gũi một ai, cô đơn lẻ loi suốt một thời gian dài, hơi men bốc lên đầu khiến bản năng phụ nữ trong cô trỗi dậy. Bỗng cô thèm một bàn tay vuốt ve đến lạ! Cô ghé tai anh thì thầm:
– Anh biết không? Tôi không phải đứa con gái dễ dãi, nhưng đêm nay, tôi cần một người đàn ông!
Đức thoáng ngạc nhiên, nhưng anh vẫn dìu Trâm ra ngoài, vẫy một chiếc taxi…
***
Trâm mơ màng tỉnh dậy vì cái siết nhẹ từ sau lưng… Thật ngọt ngào và ấm áp. Trâm khẽ khàng xoay người lại, ti hí mắt vì ánh sáng chói lòa ngoài cửa sổ, cô rúc vội vào cổ anh cho khỏi chói mắt rồi cười khinh khích. Vòng tay qua người, Trâm chậm rãi di chuyển ngón tay trên các thớ thịt săn chắc nơi lưng rồi hít một hơi dài mùi hương của anh, nam tính và cực quyến rũ!!!
Khoan đã!
Có gì đó không đúng…?
Trâm mở to mắt, lùi ra xa một chút và suýt chút nữa lăn luôn xuống giường.
– Ai đây? Cái… cái quái gì thế này?
Cô nhìn xuống, không nén nổi tiếng hét thất thanh. Cả cô, và cái anh chàng đẹp trai vẫn còn đang say ngủ đều trần như nhộng.
Đức bị tiếng thét chói tai của Trâm đánh thức, anh mơ màng dụi mắt, rồi ngạc nhiên nhìn Trâm đứng hình bất động trước mặt. Phải mấy giây sau não Trâm mới phát tín hiệu trở lại, cô kéo chăn cuốn lên người. Việc làm này lại khiến Đức trơ tấm thân cường tráng ra trên giường. Trâm đỏ mặt vội quay đi. Cục diện trở nên ngu ngốc.
Đức phì cười, quay lưng lại phía Trâm, vẫn còn chưa tỉnh ngủ:
– Em không nhớ gì sao?
Trâm không nói, vừa mò mẫm tìm quần áo vừa tua lại cuốn băng ngày hôm qua, nghĩ tới nghĩ lui, mặc xong quần áo mà vẫn chưa nghĩ ra. Trâm ngồi thừ xuống cuối giường, dần dần hồi tưởng từng chút một, khi nhớ ra đã ghé tai anh thì thầm cái câu lả lơi kia thì đỏ bừng mặt, đứng phắt dậy toan bước ra cửa thì nhớ ra, quay lại lay anh:
– Anh có dùng biện pháp gì không đấy?
Đức ậm ừ trong cơn buồn ngủ.
– Này! – Trâm lay mạnh hơn.
Anh vẫn chưa thèm động đậy. Cô cáu tiết, trèo hẳn lên giường, ngồi lên người anh.
– Này này, anh có dùng biện pháp gì không đấy?
– Không… Đức nheo mắt nhìn Trâm, chờ đợi phản ứng tiếp theo. Không ngờ cô tát anh một cái, lại còn buột miệng:
– Khốn thật!
Nói xong cô vùng vằng trèo xuống rồi lao nhanh ra cửa, bỏ mặc anh kinh ngạc trên giường nhìn theo. Cô gái này thật có khí chất hơn người, việc đánh vào mặt Đức này từ xưa đến nay rất ít người dám, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay… của một bàn tay.
Trâm đến chỗ tối qua lấy xe, hóa ra cô ngủ trong lòng anh đã nửa ngày trời, cũng may hôm nay không phải đi học. Anh là người lạ, lại đẹp trai, cũng có vẻ phong tình. Không biết đã qua lại với bao nhiêu người. Điều cô lo lắng là vấn đề sức khỏe, lại lo đến hậu quả, kèm theo ngượng ngùng vì cái câu đêm qua phun ra với anh nên mới đâm ra tức giận. Tát anh cũng nằm ngoài dự kiến, kì thực Trâm cũng thấy mình hơi quá.
Uể oải rút điện thoại ra gọi cho Su, biết ngay giờ này cô nàng còn chưa dậy.
– A lô… mày à…?
– Nói ngay, cái anh chàng đẹp trai như Hạ Quân Tường là ai?
– Cái… quái…! Mới sáng ra mà mày nói nhảm gì đấy?
Trâm thuật lại từ đầu đến cuối vụ việc vừa xảy ra, Su ở đầu dây bên kia phải ngồi bật dậy cười sằng sặc:
– Chưa gặp ai như mày, chắc anh ấy được một phen hoảng hồn rồi. Yên tâm đi, ông ấy… “sạch”… Ha ha ha ha ha …