CÔ GIÁO MINH TRÍ

Sau khi chị Hồng Lê bỏ đi về Quảng Trị mà không một lời nào từ biệt, Lợi rất buồn và để nguôi ngoai một phần nào đó nỗi buồn cứ mãi gặm nhấm con tim, hễ chiều nào không đi học phụ đạo là một thân một mình nó lại xách cần câu mang giỏ, lập lại công việc trước kia nó và chị Sương hay làm thường xuyên đó là đi câu. Lần này, nó không ra cầu Cỏ May nữa mà đến cầu Rạch Hào ; nơi đây nước cũng trong gió cũng mát và thật lắm cá nhiều tôm chẳng kém gì Cỏ May. Mỗi lần kết thúc một buổi đi câu là trong thâm tâm Lợi phần nào cũng giảm đi nỗi niềm da diết nhớ nhung ánh mắt, đôi môi, tiếng cười, hơi thở của chị Lê nay đã xa cách nó nghìn trùng van dặm. Tuy nhiên chỉ có mấy ngày đầu là thui thủi một mình nó còn về sau, niềm vui được nhân đôi và hoàn cảnh cô đơn hoàn toàn được xóa sach bởi lẽ nó có thêm người bạn đồng hành rất vui, rất xinh, rất dễ thương đó chính là cô Bùi Thị Minh Trí – giáo viên dạy Toán cũng là giáo viên chủ nhiệm của nó. Cô Trí năm nay đã hai mươi bảy tuổi (lớn hơn Lợi những mười bốn tuổi) gốc người Bình Định, tốt nghiệp khoa Toán trường Cao Đẳng Sư Phạm Đà Lạt cô về giảng dạy tại trường cấp II Phước Lễ A đã được sáu niên khóa. Cô chưa có gia đình, vẫn còn độc thân, gần hai năm qua cô có quen biết với thầy Cao dạy Văn cùng trường nhưng mới đây, giống như Lợi, cô cũng bị nỗi đau buồn hoành hành giằng xé bởi thầy Cao đang tâm bỏ rơi cô để quen với một cô giáo trường cấp II Long Hương và nghe đâu là hai người đã đính hôn. Đó chính là lý do khiến cho cô Trí chịu khó tham gia đi câu cá với thằng học trò để rồi sau đó hai cô trò dính lẹo với nhau thành một cặp trời sinh đến nỗi dù cho Thiên Lôi có dùng sét đánh đi chăng nữa cũng chưa chắc gì can ngăn được hai cô trò. Chuyện tình cô Trí và Lợi còn liên quan đến ba đứa học sinh cùng lớp với nó chưa ngoan, thiếu ý thức bị nhà trường kỷ luật đuổi học và chuyện này hạ hồi phân giải sau. Nói về nhan sắc thì khỏi phải nói, nếu cô Trí có đi thi hoa hậu mà không giành được vương miện hoa khôi thì cũng phải là á khôi chứ không thể nào kém hơn được. Nước da cô trắng hồng như tuyết, mịn màng như nhung như nệm với vóc dáng vừa tầm nghĩa là không cao không thấp, không mập cũng chẳng gầy ; cân đối từ cặp giò thon thả lên đến vòng eo thon thả, vòng ngực vun tròn, hai bờ vai nuột nà, vầng lưng đầy đặn tạo thành những đường nét nhiều gợi cảm trên pho tượng Thần Vệ Nữ sống động, hài hòa. Mái tóc cô buông thả đến hơn nửa lưng chẳng khác gì vầng mây ảm đạm đang trôi dạt về phía trời xa ; một mái tóc óng ả, mềm mại, mượt mà và êm ái ôm lấy khuôn mặt trái xoan khả ái, dịu dàng. Vầng trán cô tuy thấp nhưng bù lại cô có đôi mắt to tròn, đen láy, sáng long lanh ngời ngợi và xoe tròn như hai hột nhãn nằm dưới cặp chân mày vắt ngang đậm nét thanh tú ; hai hàng mi cong vút như vằng trăng lưỡi liềm khiến cho ánh mắt cô Minh Trí càng thêm sắc lẽm như dao cau sẵn sàng cứa nát bất cứ trái tim gã đàn ông con trai si tình nào trên thế gian này. Sống mũi kiểu túi mật bổ đôi nằm giữa hai gò má bánh bầu nhô cao hai lưỡng quyền và đặc biệt nhất, nằm trên chiếc cằm lẹm xinh xắn là đôi môi dày mọng, thắm đỏ như một đóa hoa hàm tiếu ngào ngạt sắc hương. Ở con người cô chắc có lẽ là chỉ có một yếu điểm đó là hai chân cô khi đi cứ khập khễnh, bước thấp bước cao chứ ngoài ra thì cô hoàn toàn là một mỹ nhân mà bất kỳ người khó tính nào cũng đều phải thừa nhận ngay lập tức. Sông cầu Rạch Hào giống như sông cầu Cỏ May ở chổ nó có một doi đất khá rộng nối với bờ bằng một con đường đê mà khi thủy triều buổi chiều lên sẽ bị ngập nước lên đến cổ ; chính cái doi đất này qua một đêm về sáng đã là nơi thụ hưởng tình yêu, trao thân gửi thể cho nhau giữa cô Minh Trí và Lợi. Trước đó, trong những lúc đi câu, tuyệt nhiên hai cô trò không hề có tình ý gì với nhau cả mà trái lại quan hệ sư đồ vẫn ở mức bình thường ; vậy là có thể nói tình yêu đến với cô giáo chủ nhiệm và thằng học trò thật quá đỗi bất ngờ đến đỗi không ai có thể lường trước cho được. Hai cô trò suy cho cùng ra thì đều có những điểm tương đồng như nhau : Lợi thì buồn thiu khi chị Hồng Lê ra đi không nói lời từ biệt còn cô Trí thì bị người tình phụ bạc ; chính vì thế nên hai cô trò đã dễ dàng đến với nhau hơn, chấp nhận nhau trong cuộc tình tuy rằng tuổi tác cả hai quá so le nhau gần như một trời một vực.

Trong lớp Lợi vào tháng trước có ba thằng học sinh bị nhà trường kỷ luật đuổi học một năm đó là thằng Hồ văn Thanh, thằng Bùi Đức Hùng và thằng Nguyễn văn Nhân ; ba thằng này trong cũng như ngoài trường đều quậy thần sầu quỷ khóc : nào là nhét cây vào ổ khóa các lớp làm hốc khóa, nào là cắt dây điện thoại của trường, nào là tổ chức đánh nhau và đặc biệt là nhiều lần mang phân người vào trét lên bảng, lên bàn trong phòng học khiến cho lớp không thể nào dạy học được đành phải nghỉ …; nào là tụ tập ăn trộm, hút xì ke và chúng còn dám ngang nhiên đe dọa con gái để thực hiện hành vi hiếp dâm. Thằng Thanh và thằng Hùng bằng tuổi với Lợi, còn thằng Nhân lớn hơn hai tuổi ; cả ba thằng chơi gái còn nhiều hơn cả Lợi, Lợi thì âm thầm trong tự nguyện đồng tình chứ chưa hề ép buộc ai còn chúng thì ôi thôi khỏi phải nói. Ấy vậy mà sau khi bị đuổi học, chúng vẫn những chưa thức tỉnh mà còn mang nặng lòng thù hận đối với một số thầy cô, đặc biệt là cô Minh Trí ; chúng cho rằng đầu dây mối nhợ tất cả đều do cái bà cô “què”( chúng đặt biệt danh cho cô Trí) này mà ra cả và chúng thầm nói với nhau khi nào có dịp, chúng sẽ tổ chức bắt cóc cô Trí chơi hội đồng cô để trả thù vì cái tội cô dám báo cáo nhà trường đuổi học chúng. Bọn chúng tụ tập thêm năm thằng nhóc khác vốn là chiến hữu của thằng Nhân, là dân giang hồ ăn chơi khét tiếng để có thêm lực lượng đồng minh ; nghe thông tin sắp sửa được chơi cô giáo, tụi kia thằng nào thằng nấy tất cả đều rạo rực đồng tình đồng ý. Thằng Thanh và thằng Hùng được giao nhiệm vụ giám sát chặt chẽ cô Trí để nắm quy luật đường đi nước bước của cô vì chỉ cần cô bước ra đường là lập tức chúng sẽ khống chế cô ngay ; hiện cô đang ở cùng phòng giáo viên tập thể cùng với cô Thúy dạy Văn và cô Dung dạy Sử Địa. Không cần phải mất nhiều thời gian vì vô tình vào một buổi trưa khoảng một giờ, tình cờ phát hiện thấy Lợi đạp xe chở cô Minh Trí ngồi sau, thằng Thanh và thằng Hùng lập tức bám theo sau do vậy nên chúng biết được là cứ vào chiều ngày lẽ trường không học hay chủ nhật là cô Trí hay đi ra cầu Rạch Hào câu cá với Lợi. Cả bọn liền lên ngay kế hoạch đón lõng cô ở chổ cái doi đất vào ngày thứ bảy tới nghĩa là còn đúng ba ngày nữa, chúng sẽ thay phiên nhau hiếp cô tại vị trí này và giờ thì một thằng trong bọn sẽ đi chuẩn bị hung khí cho cả nhóm từ kiếm, mã tấu, giàn thun cho đến nhị khúc, batrắc…Dĩ nhiên, cô Minh Trí và Lợi tuyệt nhiên không thể nào biết được là tai họa đang treo lơ lửng trên đầu mình và vào thứ bảy tuần này, hai cô trò hẹn nhau là mang theo thức ăn dùng bữa trưa để đi ra Rạch Hào sớm hơn mọi khi khoảng 10 giờ vì giấc nước ấy có nhiều cá bống. Khi vào đến doi đất, Lợi bỗng phát hiện ra trên cành cây sung cách mặt đất chừng 2-3m có hai tổ ong vò vẻ rất to mà mấy ngày trước nó không để ý đến ; dưới ánh nắng mặt trời vàng vọt rực rỡ, từng con ong vo ve bay ra bay vào đâm lên bổ xuống loạn xạ chẳng biết con nào ra con nào.

Ngày hôm ấy, cô Trí mặc bộ quần áo may theo kiểu xẩm bằng vải xoa đỏ bông trắng trông rất gợi cảm và do vậy đấy chính là lần đầu tiên Lợi mới bắt đầu biết thầm để ý đến cô nhưng chẳng qua chỉ là để ý mà thôi chứ nó chưa hề có ý tưởng gì cả. Thức ăn cô mang theo cho cô và Lợi là một gamen cơm thịt sườn nướng với dưa leo và canh cải bẹ xanh rất ngon, lại còn có thêm mấy gói mì Vĩnh Hảo. Cô Trí là một cô giáo vui tính, dễ hòa đồng cùng học sinh vì thế trong những buổi đi câu cùng thằng học trò lớp chủ nhiệm, cô luôn là đề tài muôn thuở của đủ mọi chuyện trên trời dưới đất ; cô kể những chuyện ở quê Bình Định cho Lợi nghe để nó và cô đủ đốt thời gian trong những buổi đi câu như thế này. Làm sao hai cô trò biết được đây lại chính là buổi đi câu đáng nhớ của hai cô trò? Hai cô trò vừa câu cá vừa rong chơi gần khắp doi đất đến khoảng ba giờ rưỡi chiều mới chuẩn bị ra về vì sắp đến giờ nước thủy triều lên nhưng bỗng đâu như một cơn lốc ào tới tàn phá vạn vật, bốn chiếc xe Honda nổ máy ầm ĩ ngừng trước mặt hai người ; trên xe là một lũ thiếu niên mặt mày đã khá dày dạn gió sương cộng với nét du côn dữ dằn và cô Trí cũng như Lợi trong phút chốc nhận ra ngay thằng Nhân, thằng Hùng, thằng Thanh vì chúng mới vừa bị đuổi học khoảng tròn tháng nay mà thôi. Chúng nhảy khỏi xe, trên tay lăm lăm mã tấu, kiếm, giàn thun, nhị khúc, batrắc…đằng đằng sát khí nhìn cô Trí cười nham nhở bằng những ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Một thằng lạ mặt trạc tuổi khoảng mười bốn áp sát Lợi, kê cây batrắc vào cổ nó còn lại bảy thằng kia thì nhào tới bao vây cô Trí. Thằng Hùng lên tiếng :
– Chào cô. Cô còn nhớ tụi này không hả?

Nét mặt cô Minh Trí chỉ hơi biến sắc chứ cô không có vẻ gì là sợ hãi cả. Cô lẳng lặng gật đầu rồi đáp :
– Mấy em muốn gì?
– Muốn gì à?-Thằng Thanh hằn hộc-Tụi này muốn…cô đấy. Cô hiểu chưa?

Không cần phải suy nghĩ dông dài, qua lời nói của thằng Thanh, cô thừa biết là tụi mất dạy này muốn gì ở nơi cô rồi. Cô nhẩm tính là chúng có đến tám thằng nên cho dù cô và Lợi có võ đi chăng nữa cũng chưa chắc gì thắng nổi bọn chúng, huống hồ chi là…
– Sao đây người đẹp? Giờ cưng tự cởi hay là để tụi anh cởi?

Câu nói thô tục, sống sượng của một thằng khác khiến cả bọn khoái chí, cười hô hố. Nãy giờ, Lợi chẳng nói chẳng rằng mà cứ mãi nhìn chăm chăm vào hai cái tổ ong treo lủng lẳng trên đầu bọn khốn nạn đang vây khốn cô giáo nó dưới gốc cây sung. Bất chợt như là thần giao cách cảm, cô Trí ngước mặt lên nhìn thấy hai tổ ong và cô quay sang nhìn Lợi, cô biết nó cũng đang nhìn về mục tiêu có thể lấy làm vũ khí lợi hại chống lại bọn nhóc du côn lăng loàn này.
– Thôi được, tui sẽ chìu từng em một vậy!

Vừa nói cô vừa lần tay cởi hàng nút bên sườn phải chiếc áo sẩm cô đang mặc và chẳng mấy chốc, cô đã cởi xong áo ; trên người cô chỉ còn lại quần và áo ngực. Bọn nhóc dâm tặc cũng như cả Lợi, thằng nào thằng nấy đều rung động trước làn da trắng hồng như tuyết, mịn màng như nhung như lụa của cô Trí. Thằng Nhân là đại ca lớn tuổi nhất nên được cả bọn nhường cho lượt đầu tiên chơi cô giáo Trí trước, một thằng trãi tấm bôngsô chúng mang theo dưới gốc cây sung và ra dấu cho cô Trí ngồi xuống ; thằng Nhân lật đật cởi quần áo và chưa gì mà dương vật nó đã cương dài ra làm độn đũng quần đùi phía trước của nó lên một cục. Thằng Hùng đến bẹo má Lợi, cười hô hố một cách thật dâm đãng :
-Ê, đứng im không được quậy nghe chưa mậy. Ngoan đi rồi tụi tao sẽ cho mày hưởng sái cú chót chứ không quên mày đâu.
-Nó sợ thụt cu rồi làm sao mà chơi nổi – Một thằng cười khả ố.

Mấy thằng đệ tử của thằng Nhân đứng ngồi xung quanh ngay dưới hai tổ ong lơ lửng trên đầu để chờ đến lượt mình, trong lúc thằng Nhân sắp sửa chơi cô Trí thì Lợi nhanh nhảu lượm cục đá khá lớn rồi ném lên phía tàng cây sung. Chỉ đợi có thế, cô Trí cầm áo vùng lên chạy vào mé trong doi đất, cục đá Lợi ném bay vèo qua bên kia đã tiện đứt một tổ ong to nhất rơi xuống ngay giữa bọn nhóc dâm tặc. Bọn này trong lúc chưa kịp trở tay thì rất nhiều ong từ tổ đã túa ra đốt chí tử vào mặt mũi bọn chúng khiến chúng la làng như bị chọc tiết, ào ra phóc lên xe Honda chạy bán sống bán chết về phía cầu; riêng Lợi sau khi ra tay cứu cô Trí xong cũng nháo nhào chạy theo cô vào sâu trong doi đất để chạy trốn đám du côn cũng như là trốn cả…ong. Lúc bấy giờ, nước thủy triều đang từ từ lên, bọn thằng Nhân may mắn chạy ra khỏi con đường đê phóng lên mặt đường lộ ; chúng ngừng lại nhưng không dám trở vào nữa vì sợ ong vả lại nước đang lên ngập con đường đê mất rồi. Vậy là cô Trí và Lợi hai cô trò thoát nạn trong gang tấc nhưng cô Trí lại đâm lo nước lên sẽ khiến cho cả hai không có lối về và có thể sẽ ngủ lại trên doi đất này đêm nay? Thời may, hai cô trò bỗng phát hiện ra một cái chòi mái lợp bằng lá dừa xé thấp lè tè nằm sau một bụi táo dại ; khi nãy cô Trí đã chui vào một bụi cây để mặc áo vào lại và lúc này, khi đã hoàn hồn trở lại, Lợi mới lò dò quay lại chổ hỗn chiến ban nãy để lượm lại giỏ cá và túi đựng thực phẩm. Bầy ong cũng đã lặng lẽ quay trở về tổ chứ không hung hãn như khi nãy nữa nhưng bọn thằng Nhân thì lại bắt đầu hung tợn và hăng tiết lên trong nỗi niềm bực dọc không thể nào đè nén nổi. Thằng nào thằng này ít nhất thì cũng bị lãnh đủ hai mũi ong chích, chúng tụ tập trên cầu nhưng không phải là để đón lõng cô Trí và Lợi vì chúng thừa biết rằng có sớm lắm thì cũng đến 6-7 giờ sáng hôm sau, hai cô trò mới có đường ra do thủy triều rút xuống. Chúng hậm hực, chửa rủa cô Trí và Lợi một chập, hẹn tuần sau sẽ tìm cách khác để chơi cô Trí một cách tàn bạo nhằm rửa mối nhục này rồi kéo nhau ra chợ Mới nhậu gỏi vịt. Khi ấy, ở trong doi đất, nơi căn chòi lá, cô Trí và Lợi đang co ro ngồi cạnh nhau với nỗi lo lắng càng lúc càng tăng dần vì khổ nổi hai cô trò xác định là đêm nay đành phải ngủ lại chốn này rồi chứ không thể nào khác đi được. Hai cô trò không lo sao được khi đây đều là lần đầu tiên không ngủ ở nhà mình của cả hai. Vì thời gian này đã là đầu tháng chạp nên tiết trời tối rất nhanh, chỉ nhoáng cái là trời đã bắt đầu nhá nhem, chạng vạng ; những tia nắng vàng nhạt cuối cùng dần dần tắt hẳn, nhường chổ cho bóng tối giăng tràn, cho màn đêm bao phủ vạn vật sinh linh. Người ta thường nói đêm tối là đồng nghĩa, song hành cùng tội lỗi xấu xa nhưng cô Trí – cô giáo chủ nhiệm hai mươi bảy tuổi và Lợi – thằng bé học trò mới có mười ba tuổi dù cho có là thánh đi chăng nữa vẫn không thể nào lường trước được điều gì sắp sửa xảy ra. Lợi thấp thỏm, đứng ngồi chẳng yên vì nó lo là không biết ngày mai về nhà sẽ ăn thế nào nói ra sao với bố mẹ và các chị đây cho họ tin. Như là có thần giao cách cảm, đoán biết được tâm lý thằng học trò, cô Trí khẽ âu yếm nhẹ vuốt tóc nó đồng thời nhỏ nhẹ lên tiếng :
– Em đừng lo. Để cô tính như vầy có được không? Hai cô trò mình cứ yên tâm ngủ lại chổ này chứ làm sao mà về cho được. Sáng mai nước xuống, về rồi cô sẽ ghé nhà em nói rõ sự tình cho bố mẹ biết. Dẫu sao thì cô cũng đã đến nhà em vài lần, chả nhẽ bố mẹ em lại không tin cô sao?

Câu nói của cô Minh Trí chẳng khác gì vượt trội hơn cả một liều thuốc nhiệm màu nhanh chóng làm tan tác nỗi lo lắng ức chế trong cõi lòng Lợi và dĩ nhiên là cũng tự giúp cho cô giải tỏa được tâm lý không thoải mái của mình bởi vì thằng học trò cô lo một còn cô thì lo đến mười. Không lo sao được! Bởi lẽ dầu sao đi nữa thì Lợi cũng chỉ là một thằng con nít hỉ mũi chưa sạch trong khi đó, cô lại là giáo viên chủ nhiệm của nó và lần đi câu này cũng như những lần trước, gia đình Lợi đều biết hai cô trò cùng đi với nhau ; có chuyện gì xảy ra dù tốt hay xấu, cô phải có trách nhiệm chứ không thể nào rủ bỏ cho được. Bên trong căn chòi, ngoài cái chõng được đóng ghép lại bằng những thân tre đập giập cũng còn vài thứ tuy lặt vặt nhưng vào lúc này quả thật là rất cần thiết cho cả hai cô trò như nồi, chén, đũa,…..và có cả bếp dầu, đèn dầu, diêm quẹt. Vậy là tối nay ở lại trên cái doi đất vắng vẻ, tĩnh mịch này, cô Minh Trí và Lợi hai cô trò sẽ có được món mì gói trụng nước sôi dằn bụng qua đêm ; vào lúc trưa, sau khi ăn cơm xong vẫn còn dư lại bốn gói mì Vĩnh Hảo đấy chính là liều thuốc sống của hai cô trò không có gì có thể so sánh ngang bằng cho được. Trong lúc Lợi bật lửa nhóm bếp thì cô Trí thắp đèn dầu rồi đi lấy nước sông cho vào nồi bắc lên, lúc này hai cô trò thực sự cảm thấy vui vẻ và thoải mái vô cùng vì dù sao đi nữa thì hai cô trò cũng đã tự tìm được hướng đi cho mình vào ngày mai rồi chứ chẳng phải là dẫm chân một chổ. Khi nước trong nồi đã sôi bùng lên, cô Trí bỏ bốn vắt mì đã xé sẵn vào nồi, nêm hai gói bột nêm và khoảng chừng hai phút sau, cô tắt bếp rồi bưng nồi mì đã chín bốc khói nghi ngút.

Lợi thận trọng múc mì ra hai cái chén sau đó so đũa mời cô dùng. Sao mà giờ đây cả hai cô trò đều cảm nhận mùi vị mì gói lại ngon như thế này trong khi lúc khác thì thấy hết sức bình thường ; có lẽ hai cô trò sau cơn hoạn nạn đã tìm được cảm giác tuy mệt mỏi vì đói nhưng trong bụng thì rất vui vì tình nghĩa cô trò san sẽ giúp đỡ nhau trong nguy nan, khốn khó. Bốn vắt mì quả thật là mang lại nguồn sinh lực sống còn cho hai cô trò và dĩ nhiên cả cô lẫn trò đều không ai lường trước được là chính nhờ nguồn sinh lực ấy mà chút nữa đây hai người đã cùng nhau dắt dìu bước vào con đường cấm của tình yêu chốn dương trần, cho nhau tất cả những gì mình có. Hai cô trò không ai mang đồng hồ cả nên thật tình mà nói chẳng làm sao biết được bây giờ là mấy giờ cả, chỉ thấy đêm nay ngoài trời tối đen như mực, không trăng không sao nhưng chẳng phải là chuyển mưa nhưng gió thì lại vùn vụt thổi tạo cảm giác lành lạnh cho cô giáo hai mươi bảy tuổi và thằng học trò mười ba tuổi. Thực ra thì lúc này cũng chỉ vừa mới tám giờ mà thôi, hai cô trò ăn xong ra mé sông khoát nước rửa mặt mũi, tay chân cho trôi sạch bụi bẩn ban ngày rồi trở vào chòi ; cảm giác mệt mỏi vụt đến rất nhanh khiến cho cô giáo lẫn học trò giờ thì chỉ nghĩ đến một giấc ngủ an lành mà thôi chứ không hề bận tâm đến điều gì khác cả. Chiếc chõng tre trong chòi được trãi một tấm chiếu hoa cạp điều tuy đã hơi sờn mòn nhưng lúc này quả có còn hơn không, ngoài ra còn một cái gối ôm không có áo bọc ngoài và một cái mền màu cứt ngựa xỉn màu cáu bẩn theo thời gian lẫn không gian ; có lẽ nơi này là chổ ngủ qua đêm của những người nuôi đùm hay đi câu đêm và do vậy tối nay, một lát nữa đây thôi sẽ trở thành chốn động phòng hoa chúc của hai cô trò. Lợi đặt chiếc gối ôm ngay ngắn cho cô giáo chủ nhiệm ngã mình ở mé trong chõng còn nó thì nằm xuống phía ngoài ; cô âu yếm trãi rộng tấm mền đắp lên thân thể hai cô trò.

Vì quá mỏi mệt sau một buổi đi câu cộng thêm vào đó là những kinh hoàng bởi một vụ tấn công khủng bố, tuy lạ chổ nhưng giấc ngủ đến với hai cô trò khá nhanh chóng, ít trằn trọc. Khoảng hơn hai tiếng đồng hồ sau, khi mà đêm đã quá khuya, gió thổi tứ bề gây cảm giác lạnh lẽo khiến cho cô giáo hai mươi bảy và thằng học trò mười ba tuổi không hẹn không hò cứ thế ngẫu nhiên mà vòng tay ôm chặt lấy thân thể của nhau để tìm nguồn nhiệt sưởi ấm cho nhau. Hai cô trò lần lượt tỉnh ngủ, hết người này lại đến kẻ kia nhận thấy là đang có sự khác lạ giữa hai người nhưng cả hai vẫn lấy làm thản nhiên như không hề có chuyện gì đang xảy ra. Bất chợt, cô Minh Trí và Lợi cùng một lúc đều cảm nhận được rằng trái tim cũng như cõi lòng mình bỗng rộn ràng, bồi hồi, xao xuyến và rạo rực khác thường ; hai cô trò như đang thầm khao khát một thứ gì đó tràn đầy trên cõi dương trần nhưng họ thì lại rất thiếu thốn, đó chính là tình yêu. Tuyệt nhiên không một lời nào thốt ra cả, hai cô trò khẽ từ từ xoay mặt lại nhìn nhau bằng ánh mắt tình tứ, gợi cảm và sau đó, khoảng cách giữa hai khuôn mặt cô trò cứ thế dần dần ngắn lại, ngắn lại đến nỗi cuối cùng chạm sát vào vào nhau. Cảm giác lúc chiều thất thần trước tấm thân trắng nõn như bông của cô Trí giờ lại bùng phát dữ dội trong lòng khiến cho Lợi không đắn đo suy nghĩ chi cả đã hành động trước một cách quá đỗi bất ngờ : đôi môi nó cúi xuống nhẹ nhàng hôn miết vào mái tóc óng ả, mềm mại, mượt mà và êm ái của cô giáo chủ nhiệm. Tuy có phần hơi ngượng ngùng nhưng cô Trí không phản đối, từ chối chi cả ; đôi gò má cô đỏ bừng như gấc chín, cô nhẹ nhắm nghiền đôi mắt đẹp sầu đẹp thảm để yên lặng đón nhận từng nụ hôn do thằng học trò ban phát. Hôn lên tóc chán rồi, Lợi lại hôn lần lên vầng trán mịn màng của cô, lên đôi mắt sắc lẽm của cô, lên sống mũi thanh cao và hai gò má nhô cao hai lưỡng quyền của cô.

Cái cảm giác cô đơn bấy lâu nay gặm nhấm con tim cô Trí vì bị thầy Cao phụ bạc nay được cộng thêm với lòng tri ân Lợi tuy còn nhỏ nhưng đã oai hùng, mạnh dạn cứu cô thoát khỏi nanh vuốt độc ác của một bọn nhóc du côn dâm đãng khiến giờ đây, cô không còn suy tính chi nữa mà chỉ trong chớp nhoáng cô đã đền đáp lại cho thằng học trò bằng chính tình yêu hãy còn trinh nguyên trọn vẹn của cô. Cùng với nhịp đập gấp rút của hai con tim, hơi thở hổn hển của bốn buồng phổi, hai cô trò càng lúc càng xiết chặt vòng tay đan lấy thân thể của nhau và đương nhiên là lúc bấy giờ, cả hai cô trò đều nhận biết là mình đang yêu nhau, tuy đôi lúc muốn ngừng lại muốn trốn tránh nhưng vẫn ngập ngừng, e ấp, lúng túng, vụng về nhất là khi đôi môi trò đang lần tìm kiếm đôi môi cô. Mặc dù mới có mười ba tuổi nhưng do đã quá thành thạo, từng trãi qua những sáu mối tình nên sau một hồi lâu hôn như mưa như gió lên khắp khuôn mặt cô Minh Trí, Lợi chủ động dẫn dắt cô chủ nhiệm nó bước vào con đường tình bằng nụ hôn môi đầu đời ; cô Trí ngại ngùng đôi chút rồi tự nguyện hé mở đôi môi mọng đỏ như đóa cẩm chướng từ từ luồn sâu vào với đôi môi Lợi đến tận chân răng gốc lưỡi. Vậy là không còn nghi ngờ điều gì nữa cả vì cô Trí và Lợi, hai cô trò giờ đây đang thực sự yêu nhau, đang ân ái và làm tình cùng nhau…..

Nhắc lại bọn thằng Nhân khi nãy thua trí Lợi mà bỏ chạy thục mạng vì bầy ong, thằng nào thằng nấy đều sùng gan, tức anh ách nhưng thấy không thể nào làm gì được Lợi và cô Trí cả vì nước thủy triều dâng lên đã cứu lấy họ ; chúng kéo nhau đi ra chơ Mới nhậu. Đến hơn hai tiếng đồng hồ sau, chúng vẫn cứ ngồi đó lai rai rượu đế với gỏi vịt chứng tỏ thằng nào thằng nấy đều là bợm cả ; qua chuyện trò cùng nhau thì mới biết là không thằng nào mà không tiếc ngẩn tiếc ngơ thân thể mỹ miều của cô giáo Minh Trí.
– Đ..mẹ! Chỉ cần tưởng tượng ra bả thôi cũng đủ cảm thấy nứng…rồi.
-Chắc uống xong phải đi kiếm …gái tụi bây ơi!

Quả thật là chúng không thể nào ngờ được rằng lúc này đây bên trong cái doi đất cầu Rạch Hào, nơi căn chòi hoa chúc, trên cái chõng hạnh phúc, cô Minh Trí và Lợi đang ngây ngất, say sưa, mê mệt, đắm đuối trao cho nhau mối tình nồng nàn, thắm thiết. Hồi chiều, đứa nào đứa nấy đều hăm hăm hở hở vì chúng tưởng rằng lần này sẽ được thưởng thức tấm thân tuyệt mỹ của cô Trí nào ngờ xôi thì hỏng, bỏng cũng không và Lợi, cái thằng nhóc có vẻ khù khờ, ngáo ộp kia lại có diễm phúc thay thế chúng để thưởng thức từng làn da ngà ngọc, từng thớ thịt trinh nguyên của cô vào đêm tối trừ tịch. Thật vậy, so với bạn bè cùng trang lứa thì Lợi quả là không có vẻ gì là lanh lợi cho lắm, thậm chí rất nhát gái trong khi đám con trai cùng lớp thằng nào thằng nấy đều miệng bằng tay, tay bằng miệng nhưng nếu giả sử có ai mà biết được rằng nó đã có đến sáu mối tình thì chắc phải ngã lăn ra mà chết vì không sao có thể tưởng tượng nổi. Chính nhờ cái lịch sử tình trường hoành tráng này cho nên đêm nay trên manh chiếu sờn mòn, nó mới có đủ tinh thần và nghị lực để cùng với giây phút tuyệt vời trôi qua khám phá, chiếm đoạt, hưởng thụ thân thể ngà ngọc cô giáo chủ nhiệm dạy Toán của nó. Do quá mãi mê hôn nhau đến nỗi nước bọt tứa ra ướt nhẹp cả hai bên khóe miệng nhưng hai cô trò tuyệt nhiên không hề có ai hay biết hoặc quan tâm đến ; cô giáo hai mươi bảy tuổi chưa chồng chưa con và thằng học trò mười ba tuổi tuy cách biệt nhau những mười bốn tuổi nhưng hiện tại chỉ còn nghĩ đến mỗi một điều đó là họ đang trao cho nhau tình yêu trong đau khổ, nghẹn ngào và cay đắng. Sở dĩ kết luận như vậy vì lúc chiều cả hai vừa vượt qua được một vụ bắt cóc khủng bố hiếp dâm vạn phần thập tử nhất sinh và cũng nhờ có vậy nên tình yêu mới đến cùng với hai cô trò một cách quá đỗi bất ngờ, tuyệt nhiên không ai có thể lường trước được. Sẵn một điều tương đồng của cả hai cô trò nữa đó là trái tim họ đang bị hoành hành dữ dội của cơn bão tình : Lợi thì chị Hồng Lê ra đi không nói lời từ biệt còn đối với cô Minh Trí, cô vừa mới bị thầy Cao phụ bạc để đi theo một bóng hồng khác. Chính bọn thằng Nhân tuy rất du côn, dâm đãng như chúng ta đã biết nhưng vô tình chúng lại trở thành Nguyệt lão se nhầm sợi chỉ hồng tơ duyên cột dính cô Trí và Lợi với nhau. Hơi thở hổn hển, nóng bỏng, cô giáo và học trò trong vòng tay ân tình không ngới lăn qua lộn lại, thường xuyên thì trò nằm đè lên thân cô nhưng cũng có lúc cô lại trở mình nằm sấp trên người trò.

Lúc này, tuyệt nhiên hai cô trò không ai nói với ai một lời nào cả bởi vì chuyện tình yêu ân ái cũng giống như nhân gian, cả hai chỉ cần hiểu nhau, cảm nhận nhau là đã quá đủ ; với bản năng sẵn có của con người do thượng đế ban bày và sắp đặt, cả hai chỉ việc thể hiện với nhau bằng hành vi, cử chỉ mà thôi. Ngay từ những giây phút đầu tiên của cuộc tình, dù gì đi nữa thì Lợi vẫn còn biết được đây là cô giáo chủ nhiệm của mình cho nên nó tỏ ra thật hết sức từ tốn, chậm rãi và nhẹ nhàng. Nó không muốn cô Trí có cảm giác rằng nó cũng là một giuộc chẳng khác gì bọn thằng Nhân chỉ biết chà đạp, hưởng thụ ; nó không muốn cô có ý nghĩ rằng bản thân mình đang bị khống chế chiếm đoạt. Riêng đối với cô Trí, cô thật sự ngỡ ngàng, hoang mang lẫn lộn với ngạc nhiên vì thằng học trò tuy mới có mười ba tuổi đầu nhưng lại rất điệu nghệ, sành sõi ; bởi thế cô không những không buồn phiền, thất vọng mà trái lại cô tỏ ra sung sướng quá đỗi trong tư thế tự nguyện trao gửi và đón nhận tình yêu. Giờ đây cô xem Lợi không còn là một thằng học trò nhỏ nhoi nữa mà trong mắt cô, nó đã thực sự trở thành người lớn ngang hàng với cô, người tình đầu tiên của cô ( trước giờ tuy cô và thầy Cao quen biết nhau đã lâu nhưng hai người vẫn chưa đến mức độ thân mật như cô và Lợi bây giờ). Ngượng ngùng vì cảm nhận được những ngón tay thằng học trò đang lần nhẹ mở từng hột nút ốc nơi chiếc áo xẩm cô đang mặc ; đầu tiên là cổ xuống vai và nách rồi dọc theo sườn phải cô, có tổng cộng tất cả là tám hột nút trong chốc lát đều đã bị tháo bung ra.

Cặp mắt sắc lẻm như dao cau của cô Minh Trí cứ mãi miết nhắm nghiền nhưng không phải là cô đã ngủ thiếp đi mà thực sự cô vẫn tỉnh táo vì hai cánh tay cô đang lần lượt co duỗi rút ra khỏi hai ống tay áo, hết cánh tay phải rồi đến cánh tay trái sau khi Lợi mở nguyên cả thân áo trước của cô từ trái qua bên phải. Lúc chiều, cô Trí tự cởi áo là để thỏa mãn dục vọng thấp hèn của một lũ du côn còn giờ đây, cô lại cho phép Lợi được cởi áo của cô chính là vì cô yêu nó, sẵn sàng dâng hiến cho nó những gì cô đang có. Thằng học trò nhẹ nâng người cô giáo dạy Toán của nó lên rồi từ từ rút chiếc áo từ dưới lưng cô ra, cẩn thận đặt vào một chổ nơi đầu chõng. Vì ngày hôm nay đi câu nên trang phục của Lợi rất là đơn giản, từ sáng đến giờ trên người nó vỏn vẹn chỉ có chiếc áo thun màu bordeau đã cũ cùng với chiếc quần đùi kaki nâu sẫm ; không hiểu sao lần này làm tình với cô Trí, nó lại tranh thủ cởi áo thun của mình ra trước? Do trước đây đã có lần Lợi đi câu với chị Minh bị mắc kẹt sáng đêm trong doi đất cầu Cỏ May nên đêm nay, khuya rồi không thấy Lợi về, bố mẹ và các chị của nó nhanh chóng nghiệm ra là nó bị nước lên bao vây ở đâu đó và do lúc sáng nó có nói là đi câu với cô Minh Trí nên họ an tâm đi ngủ, không lo lắng chi cả. Đương nhiên là họ dù có là thánh đi nữa cũng không thể nào biết được hiện tại, thằng út trong gia đình đang cùng với cô giáo của nó yêu nhau tha thiết, ngất ngây, say sưa, đắm đuối và cuồng loạn bên trong căn chòi nơi doi đất cầu Rạch Hào. Bên tai hai cô trò như đang văng vẳng bài hát Ý tựa đề Besame Mucho (Hãy yêu nhau nữa đi) trong lúc hai bàn tay Lợi lần ra sau lưng cô, mày mò tìm kiếm một lát đã tháo xong hai cái móc sắt nhỏ bằng nhôm nối hai sợi dây nơi chiếc nịt vú của cô. Chỉ trong chốc lát, chiếc nịt vú cô Trí đã lỏng dần, lỏng dần, không còn bó sát vào ngực cô nữa và khi ấy, trò dễ dàng cầm lấy manh áo thứ hai trên người cô để lên một chổ cùng với áo xẩm vải soa đỏ bông trắng. Dưới ánh sáng vàng vọt leo lét của ngọn đèn dầu nhỏ, Lợi đang từ từ cúi xuống người cô Minh Trí và trong cảm giác phấn khích đến rợn cả người, hai bàn tay cô lần lên mãi miết xoa đầu tóc nó trong khi nó đang háo hức thưởng thức bộ ngực trinh nguyên con gái của cô. Hai bầu vú cô thật đầy đặn, hấp dẫn, không sồ sề lắm mà cũng chẳng nhỏ, với làn da trắng hồng như tuyết, trong chẳng khác gì hai hòn hỏa diệm sơn sắp sửa phun trào nham thạch không ngớt rung rung, phập phồng nâng lên hạ xuống theo từng nhịp thở hổn hển, gấp rút.

Cơ hồ không có gì mà bàn cãi nữa, lúc này đây cô Trí và Lợi hai cô trò đã thực sự trở thành người tình của nhau chứ không phải là sư đồ nữa vì trò đang dùng miệng khẽ ngậm và nút lấy nút để đầu núm vú phải đỏ hồng của cô còn bàn tay phải của nó thì lần lên mày mò, nắn bóp bầu vú trái còn lại. Bọn thằng Nhân rõ ràng là không còn cơ hội nào để trả thù Lợi và hành hạ cô Trí cho đỡ tức bớt giận như là chúng bàn tính sẽ thực hiện vào tuần sau vì trong lúc ngồi nhậu ở chợ Mới, rượu vào lời ra, chúng đã gây lộn với một nhóm thiếu niên khác rồi dẫn đến xô xát, đánh nhau. Thằng Nhân rút con dao bấm mà lúc nào nó cũng thủ trong người và đâm một thằng bên bọn kia gục tại chổ ; mấy thằng kia thấy vậy bỏ chạy tán loạn, mỗi thằng một ngã nhưng chỉ khoảng nữa tiếng đồng hồ sau, bị công an phường Phước Trung truy nã gắt gao, chúng lần lượt hội ngộ với nhau tại trại tạm giam công an Thị xã Bà Rịa. Dĩ nhiên là trên đời này sẽ không hề có bất kỳ ưu đãi nào dành cho bọn chúng, ngay cả cô Trí tưởng đâu trở thành mồi ngon của chúng lại bất ngờ vuột mất vì chúng là bọn nhóc vô giáo dục với lối sống hoang đàng, dâm đãng thì làm sao xứng đáng như Lợi vốn đã không quản nguy nan, xả thân cứu cô giáo của mình thoát khỏi cơn nguy nan, hoạn nạn.

Chính tình yêu cô Minh Trí ban tặng cho Lợi đêm nay đã thay lời muốn nói cho sự tri ân trân trọng của cô đối với người hùng nhỏ tuổi cứu vớt cuộc đời cô không hề vương bẩn bụi hồng trần. Phải nói rằng cô thực sự có tình cảm với nó rất nhiều và giờ đây thì hình bóng thầy Cao hoàn toàn bị xóa hẳn đi trong trái tim cô ; còn Lợi thì dù sao đi nữa, nó vẫn thầm cám ơn bọn thằng Nhân vì nhờ cái kế hoạch đen tối của bọn này nên đêm nay nó mới có diễm phúc được khám phá, thưởng thức và chiếm đoạt thân thể cô Trí bởi lẽ nếu bọn này không ra tay thì chưa chắc gì nó đã có đêm tình tuyệt vời như đêm nay hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của tâm trí nó. Từ đầu năm đến nay, cô Minh Trí trong những tiết dạy trên lớp lúc nào cô cũng uy nghi và kiêu sa như một bà chúa nhưng lúc này đây, trong vòng tay ôm của thằng học trò, bỗng nhiên cô trở nên bé nhỏ, mũm mĩm chẳng khác gì một con mèo con. Trước đây, mỗi lần Lợi làm gì sai trái cô đều nhỏ nhẹ lên tiếng chỉ bảo nó thật nghiêm khắc còn hiện giờ, tuy là nó đang làm một việc thật sai trái đối với cô nhưng không những cô không la không mắng nó mà trái lại cô còn ân cần động viên, khuyến khích nó đủ điều bằng những mơn trớn, vuốt ve trên làn da thớ thịt, bằng những nụ hôn nồng cháy rực lửa đêm thâu với từng nhịp đập của con tim đang yêu đương, ân ái. Mặc dù chưa có tuyến sữa vì chưa sinh con nhưng khi nút vú cô giáo chủ nhiệm của mình, Lợi vẫn liên tục có cảm giác như là muôn trùng dòng sữa ngọt ngào, thơm lừng và beo béo từng đợt từng đợt tuôn tràn vào trong tận cổ họng nó khiến nó càng lúc càng phấn khích, háo hức, ham muốn và đòi hỏi hơn. Cô Minh Trí tuy không thốt nên lời song cô nhanh chóng nắm bắt được diễn biến tâm sinh lý nơi người tình nhỏ tuổi của mình do vậy với nỗi niềm đê mê nhục dục, cô rạo rực hiến dâng và chìu chuộng Lợi hết mức, không hề giấu giếm chổ nào cả.

Do Lợi nút riết và mày mò liên tục nên bầu vú phải cô như càng lúc càng xẹp xuống còn bầu vú trái cô tựa hồ bể nát, tan dần vào cõi hư vô ; giờ đây, nó đang từ từ đổi bên nghĩa là miệng nó lần sang nút đầu vú trái của cô còn bầu vú phải còn lại thì nó lần bàn tay trái lên mày mò, sờ soạng, nắn bóp. Trong đám bạn học cùng lớp với Lợi có một vài thằng như thằng Phước, thằng Nam, thằng Trang…cũng có tính láu táu, rắn mắt nên hay bàn tán một cách dâm đãng, tục tĩu về cô Minh Trí nhưng bọn này chẳng qua cũng chỉ là nói mà thôi chứ thực sự chưa hề có một thằng nào dám tơ tưởng hành động sổ sàng với cô trong đầu trong óc, đừng nói chi là cả gan manh động đến từng chân tơ kẽ tóc của cô như là Lợi đây. Giả sử chúng mà thấy được cảnh tượng cô Trí và Lợi đang đắm say, mê mệt yêu nhau nơi doi đất trong đêm khuya vắng lặng thế này chắc chắn chúng không thể nào không ngạc nhiên cho được ; còn bọn thằng Nhân trong trại tạm giam giá mà chúng được chứng kiến cuộc tình rực lửa nồng nàn của cô giáo Bùi Thị Minh Trí và học trò Nguyễn Hùng Lợi thì trước sau gì chúng cũng tức lộn ruột mà chết…

Đến phút giây này đây, coi như là Lợi đã chiếm đoạt trọn vẹn phần trên thân thể cô giáo chủ nhiệm của mình, đôi lúc hai bàn tay nó lại lần xuống mày mò nơi đùi, nơi cặp giò của cô để thăm dò ý kiến song vì thấy cô không phản đối chi cả nên nó bắt đầu tấn công cô bằng cách nhẹ nắm lấy hai bên lưng chiếc quần vải ú đen luồn thun của cô rồi từ từ tuột dần, tuột dần xuống. Với cử chỉ ngượng ngùng và e dè, cô Trí nhắm nghiền hai mắt sung sướng khẽ nhấc hai mông lên rồi lần lượt co duỗi đùi đến giò, chân phải sang chân trái nhằm tạo điều kiện cho thằng học trò – người tình dễ dàng cởi quần mình xuống. Sau khi bị thầy Cao phụ bạc, tuy vẫn còn là con gái song cô Trí biết rằng hiện tại cô đang làm gì bởi lẽ cô không còn nhỏ nhoi gì cho cam ; đã hai mươi bảy tuổi đầu rồi, cô thấy là đã đến lúc cô cần phải sống cho bản thân mình với những ham muốn, đòi hỏi sinh lý bình thường của một con người. Cô khẽ lắc đầu, cố xua đuổi đi cho hết trong đầu óc những ý nghĩ lo lắng về hậu quả thường xảy ra sau một cuộc tình giữa một người nam và một người nữ mà cô nhận thức được từ sách vở, từ cuộc sống đó là một bào thai vô tội vạ. Cô tự nhủ chỉ một lần như thế này thôi thì chưa chắc đã có và lúc này đây, chiếc quần của cô đã được Lợi kéo xuống khỏi hai đùi đến cặp giò rồi cuối cùng rời khỏi hai bàn chân cô ; nó cẩn thận gấp quần cô làm đôi để lên phía đầu chỏng, sau đó nó lần hai bàn tay xuống cởi tiếp chiếc quần lót trắng hãy còn mới nhỏ nhắn, mỏng manh của cô Trí, chiến tuyến bảo vệ cuối cùng trên thân thể cô.

Nó cởi quần lót cô đến đâu thì thân thể cô cứ không ngớt co giựt, oằn oại đến đấy và những ngón tay nó chưa gì đã chạm phải vào lớp lông đen mượt, mịn màng phủ dày xung quanh cũng như phía trên âm hộ cô. Như trên đã nói, từ nãy đến giờ cô Trí thực sự rất thán phục Lợi vì tuy nhỏ tuổi nhưng nó lại ứng xử tình yêu với cô một cách trân trọng, nhẹ nhàng, tế nhị, lịch sự, từ tốn và chậm rãi, khoan thai cộng với sự dẫn dắt điêu luyện, rành rõi chứ không phải là hùng hục chiếm đoạt như bọn nhóc lúc chiều nên dù có ngạc nhiên đến mấy đi chăng nữa thì cô vẫn phải chấp nhận chìu chuộng nó gần như quá mức cho phép. Sau khi cởi xong quần lót của cô giáo chủ nhiệm, Lợi vẫn chưa muốn đi đến giai đoạn cuối cùng của cuộc tình đó là giao hợp với cô mà nó cúi xuống nhẹ hôn lần ngược từ hai bàn chân nuột nà lên cặp giò trắng nõn, cặp đùi no tròn, hai vòng eo thon thả…rồi đến ngực cô, cổ cô, vai cô cuối cùng đích cuối tận cùng là đôi môi mọng đỏ, mềm mại của cô. Cách đây không lâu, nó đã từng được dịp chiếm đoạt cô giáo Phụng nhưng đêm nay, so với cô Phụng thì cô Trí đẹp hơn, hấp dẫn hơn vì dù sao đi nữa, cô Trí cũng còn là con gái khác hẳn với cô Phụng đã có chồng, có con. Sự mơn trớn, vuốt ve đạt trình độ chuẩn của thằng học trò mười ba tuổi khiến âm hộ cô giáo hai mươi bảy tuổi chưa gì đã bắt đầu tiết ra khá nhiều dịch nhờn sinh lý trong khi đó, Lợi đang từ từ lần hai bàn tay nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đùi nó mặc tuột dần xuống đùi, qua khỏi hai đầu gối rồi lần lượt co duỗi cặp giò, rút hai bàn chân ra khỏi hai ống quần, hết chân phải rồi đến chân trái. Con cu thằng học trò đã cương ngỗng lên từ lúc nào chẳng biết đang không ngớt giựt giựt liên hồi, càng giựt lại càng to lên, càng dài ra, càng cứng lên và càng thẳng đơ ; đột nhiên bàn tay phải cô Trí cử động bất chợt nắm lấy con cu Lợi rồi từ từ duột từ dưới lên khiến cho thằng học trò nổi gai mọc ốc khắp người. Vì đã có kinh nghiệm từng trãi qua sáu mối tình nên Lợi đã biết cách tự kiềm chế đè nén chứ nếu không thì sẽ bại trận ngay tức khắc ; từ trước đến giờ có thể nói là trong sáu người tình đã đi qua cuộc đời nó chưa hề có người phụ nữ nào lại dạn dĩ như cô Trí lúc này vậy nhưng xét cho cùng ra thì cô chỉ dạn thôi chứ không phải là dâm.

Cô thầm so sánh Lợi với thằng Nhân lúc chiều, cô nhận thấy Lợi tuy nhỏ con, gầy hơn thằng Nhân nhưng cu nó lại có phần trội hơn thằng Nhân về chiều dài cũng như độ lớn và hai gò má cô cứ hồng đỏ lên, cô khẽ buông tay rời khỏi con cu của thằng học trò vì cô nhận thấy nó đang từ từ trườn người tới như con rắn mối chậm rãi leo lên người cô một cách hết sức thành thạo, dứt khoát. Hai chân và con cu Lợi chậm rãi úp xuống đi vào giữa hai chân cô, đầu khấc nó bắt đầu mày mò tìm kiếm lổ âm đạo cô ; cô Trí nhận thấy những sợi lông mọc lơ thơ nơi gốc con cu trò dần dần áp sát vào lớp lông đen mịn của cô. Ở trên, hai bàn tay cô ôm vòng qua tấm lưng gầy guộc của trò, hai đôi môi hai cô trò lại mãi miết xoắn xuýt vào nhau với hai đầu lưỡi cứ thè ra thụt vào như hai con rắn ; ở dưới, đầu con cu trò đang từ từ từng chút một chui vào giữa hai mép âm đạo cô giãn nở rộng ra cùng với dịch nhầy sinh lý tiết ra mỗi lúc mỗi nhiều. Vậy là lúc này đây, cô Minh Trí và Lợi hai cô trò đã chính thức giao hợp với nhau, trở thành người tình hay nói cách khác là vợ chồng của nhau chứ không còn là cô trò nữa ; con cu Lợi càng lúc càng đâm sâu vào lút cả cán bên trong âm đạo cô, có thể nói là đến tận tử cung cô. Miệng cô cứ há hốc, cứ hớp lấy từng luồng hơi thở một chẳng khác gì con cá bơi trong hồ nước sắp cạn ; cô bật lên tiếng rên trinh nguyên đầu đời khi mà màng trinh cô vừa bị đầu con cu thằng học trò đâm thủng, cái “đáng giá nghìn vàng” quan trọng nhất của cuộc đời một người con gái cô Trí vừa tự nguyện trao tặng cho Lợi, người hùng nhỏ tuổi đã cứu thoát cô khỏi kiếp nạn bạo hành cưỡng hiếp. Nơi mảng chiếu sờn mòn dưới mông cô thỉnh thoảng có vài giọt máu trinh hồng hồng lẫn lộn trong dịch nhầy nhơn nhớt nhễu thấm xuống, đó chính là dấu tích minh chứng hùng hồn cho tình yêu trong trắng nguyên vẹn mà đêm nay cô đã tự nguyện hiến dâng, trao tặng cho thằng học trò nhỏ hơn cô những mười bốn tuổi.

Lợi cúi xuống khẽ ngậm nút lấy đầu vú phải cô Trí một chút rồi từ từ nhấp nhỏm hai mông lên xuống lần lượt hết rút phân nữa con cu nó ra khỏi âm đạo cô rồi lại đút trở vào ; vì thế cho nên cảm giác đau đớn xen lẫn sung sướng cứ mãi lên cao dần như cơn sóng bạc đầu dâng tràn tung tóe khắp nơi trong cõi lòng và tâm trí cô. Đêm càng về khuya, cuộc tình của cô Minh Trí và Lợi càng nóng bỏng, đắm đuối, ngất ngây ; hai cô trò càng lúc càng mạnh mẽ, sung sức trong những thao tác truyền tinh truyền giống cho nhau. Cô giáo dạy Toán hai mươi bảy tuổi và thằng học trò mười ba tuổi tuy hơn kém nhau những mười bốn tuổi nhưng với bản năng con người sẵn có, cả hai đang cùng nhau làm cái công việc giao phối giữa giống đực và giống cái một cách thật nhịp nhàng, ăn ý, hoàn toàn không hề có chổ nào sơ xuất khiếm khuyết cho được. Đêm dần về sáng, khung cảnh thật thơ mộng ủy mị, mặt nước quanh doi đất vẫn lặng lờ dưới ánh trăng bàng bạc, gió vẫn không ngừng thổi lao xao hàng dừa nước, bần, đước…gây cảm giác lành lạnh.Tuy thế cô Minh Trí và Lợi hai cô trò lại không hề thấy lạnh, trái lại cả hai đều nhận thấy như là có vô số lò lửa đang ngùn ngụt bốc cháy chẳng khác gì ở dưới mười tám tầng địa ngục vì họ phải mang hết sức lực bình sinh để trao cho nhau sinh lực cùng tinh lực của nguồn sống nhân gian. Hơi thở hai cô trò càng lúc càng hổn hển, gấp rút, đứt quãng như sắp sửa dừng lại nhưng không, chúng vẫn tiếp diễn một cách mãi miết cùng lúc ở dưới là hai bộ phận sinh dục của hai cô trò không ngừng gần gũi, dính lẹo vào với nhau. Bọn thằng Nhân, thằng Thanh, thằng Hùng giờ này đang ngồi rầu rĩ trong trại tạm giam và chúng sẽ chắc lưỡi tiếc hùi hụi giá mà chúng thấy được cảnh tượng làm tình của cô Trí và Lợi ; rõ ràng là bọn du côn du đãng như chúng sẽ không bao giờ được cuộc đời ban phát đặc ân giống Lợi, chúng sẽ chỉ có bốn bức tường phòng giam đến với chúng mà thôi. Thật không hiểu sao đêm nay, Lợi lại tỏ ra khỏe mạnh, sung sức đến như vầy?

Vì chứng tỏ nãy giờ gần hơn mười lăm phút trôi qua rồi mà nó vẫn chơi cô giáo chủ nhiệm của nó liên tiếp không hề cảm thấy mệt mỏi. Như mọi cuộc tình khác trên thế gian, cuộc tình giữa cô Trí và Lợi cũng đã đi đến hồi kết cuộc ; cả hai đều cảm thấy hụt hẫng, hoang mang vô độ khi mà họ đang rớt vào giai đoạn khoái ngất, con cu Lợi chẳng khác gì một khẩu đại liên nhả đạn dữ dội không ngớt phụt ra từng tia tinh dịch trắng đục như nước cơm, rin rít như keo vào sâu tận tử cung cô Minh Trí. Tinh dịch thằng học trò hòa lẫn dịch sinh lý cô giáo ròng ròng chảy xuống dính bết lên trên bụng và nơi hai bên đùi hai cô trò ; phải nói rằng cô Trí quá đỗi ngạc nhiên khi thấy thằng học trò – người tình của mình tuy mới có mười ba tuổi mà sao lại có quá nhiều tinh dịch như thế? Thực sự vừa mới lúc nãy đây thôi, bằng kinh nghiệm sẵn có của phụ nữ, sau khi nhẩm tính trong đầu, cô Minh Trí cảm thấy vui vẻ, thoải mái vô cùng vì theo chu kỳ kinh nguyệt của cô thì trong tuần lễ này dù cho cô có giao hợp với Lợi cả chục lần đi nữa cũng chẳng hề có hậu quả gì là xấu cả. Hai cô trò cùng một lúc cảm thấy rã rời trong mê mệt, ngất ngây, rời khỏi người của nhau, tìm kiếm quần áo mặc vào rồi cố gắng ngủ lấy một vài giấc trước khi trời sáng…

Vậy đây là mối tình thứ bảy của Lợi và là cô giáo thứ hai trở thành người tình trong vòng tay khát khao, ham muốn của nó ; lần này quả là cám ơn trời phật đã run rủi cho bọn thằng Nhân du côn nảy sinh mưu đồ bắt cóc hãm hiếp cô giáo Trí./.

Hết