CHUYỆN TÌNH ÉO LE – 25 Phần

Phần 1

Ông ấy và ba tôi là chỗ thân thiết. Hai người cùng làm chung một chỗ, coi nhau như ruột thịt. Ông làm việc tai Saigon, nhưng gia đình thì để lại Nam Vang. Do đó, ba tôi thường đón mời ông về với gia đình tôi để giúp ông quên đi nỗi sầu xa vợ. Cuối tuần nào ba má tôi cũng làm món gì đó rồi kéo ông về vui chung, cho nên hai gia đình thương yêu nhau hết sức.

Lần ông và cha tôi cùng được điều vào toán khảo sát lên Nam Vang, ba tôi được mời về ở nhà của ông ấy. Về ba tôi khoe hết mức về sự lịch lãm của bà vợ bạn, cùng trầm trồ về những đứa con xinh đẹp của ông. Ba tôi vô tình cũng nói về bà vợ hết sức trẻ, cũng thuộc dòng lai như ông, nên sắc đẹp mang nhiều dáng nét tây phương. Dạo đó, tôi nghe thì nghe vậy chớ chẳng hề lưu tâm.

Bước qua năm nay tôi đã 16 tuổi, thân hình to dề, tôi nói ra tuổi thiệt chẳng ai tin. Ba má tôi cứ sợ cái tướng kềnh càng của tôi ra đường khéo bị bọn Tây nhìn lầm bắt đi lính cho chúng. Cho nên hai ông bà bàn nhau gởi tôi lên Nam Vang học để lánh mặt.

éo le cuộc tình

Khi ba tôi ngỏ ý, ông ấy vui vẻ nhận lời ngay. Còn nói nếu tôi lên đó, bà xã ông sẽ có người trò chuyện chắc là bớt buồn, bớt nhớ tới ông. Ba má tôi vội vàng đưa tôi lên xứ người và ân cần gởi gấm với bà vợ ông bạn. Chị vui vẻ đón tôi.

Thú thiệt chọn lời để xưng hô với vợ ông ấy, tôi cảm thấy khó vô cùng. Chị ấy trẻ quá, nếu gọi bằng bà thì ngượng miệng, còn gọi bằng cô cũng thấy tréo ngoe. Chính ra chị ấy chắc cũng hơn tôi nhiều lắm chừng 10 hay 12 năm là cùng, nên lần đầu khi nghe ba tôi thúc chào, tôi đã lúng túng hết sức.

Cũng may, chị đã gợi ý giúp tôi : cứ gọi là chị cho thân mật. Rồi chị quay qua nói với ba tôi : chú cứ để em ở đây, việc ăn học cháu sẽ săn sóc cho em. Ba tôi mừng và yên tâm ra về.

Mấy ngày đầu, chị đưa tôi đi xin học. Nhờ có đem theo đủ giấy tờ nên việc thu nhận cũng dễ thôi. Tôi đi học ngày một bữa, còn quanh quẩn ở nhà phụ giúp chị việc này việc khác. Dần dà cũng nên quen và giảm bớt những sự giữ kẽ hay dè dặt.

Thấy chị vui tính và tự nhiên nên việc vào ra nơi phòng chị tôi cũng không đặt thành vấn đề. Có khi cần hỏi gì, tôi cứ ập đại vào như đối với chị em. Chị vốn sẵn máu tây phương nên cũng không coi trọng mà bắt nê bắt nết. Trái lại còn cà kê giữ tôi lại hỏi han đủ chuyện khi tôi không có bài vở gì phải làm.

Về sau, nhân một lần ba hoa với nhau, tôi biết là chị lấy ông ấy vì thấy ông vững vàng về tài sản. Dù ông lớn gấp đôi tuổi chị nhưng chị vẫn ưng. Chị mới sanh cho ông đứa con đầu lòng còn đang cho bú. Mấy đứa khác là con bà lớn, hổng rõ vì sao họ xa nhau. Một vài lần tôi chợt ào vào, bắt gặp chị đang cho thằng cu ngậm bầu vú, tôi định lui ra. Song chị biểu tôi cứ tự nhiên, có gì đâu mà phải lánh.

Tôi nửa vui trong bụng mà nửa lại phập phồng. Hồi nào tới giờ ít khi tôi được dòm thấy vú người nữ nên bất ngờ thấy ngực chị, tôi cũng xốn xang. Tôi ngồi xuống gần bên mà hai giò bắt run dữ tợn. Tôi lấm lét hổng dám nhìn vô chỗ chị đang cho con bú. Còn chị thì thản nhiên hỏi thăm tôi về việc ăn học ở Saigon.

Thằng bé bú cạn một bên thì chị đổi sang vú bên kia. Chị cuốn thốc cu cậu khi vạt áo còn lòa xòa trống hoác. Thằng nhỏ đã ngậm cái vú khác nhưng sữa còn nhỏ giọt ở bầu vú mới nhả ra. Tôi thấy chị vội trịn ngón tay lên đầu vú day day ngăn lại. Cả cục vú xiên xẹo xoay vòng, tôi muốn nghẹt cần cổ.

Thấy tôi lúng túng, chị cứ nhẩn nha nói vô : chị sanh con, sữa nhiều quá. Chớ hồi cấn thai, vú chị đâu bự dữ vậy. Chị đề cập đến vú mớm tỉnh bơ mà tôi nghe mấy chữ đó thì nhột nhạt vô cùng. Tôi ấp úng trả lời mà vấp váp tùm lum. Chị bật cười có vẻ thú vị.

Rồi chị biểu để tập cho tôi quen và dạn dần thì cứ nhìn thẳng vào ngực chị chớ có gì đâu phải khép nép. Chị dùng hai ngón tay nâng phía trước vú nhỉnh lên và nói : nè em thấy thằng nhỏ nó nhay miết, cái núm bự thù lù. Sữa từ các tia này phụt ra khi nó hóp miệng nút. Còn gân xanh nối dài theo bầu vú, hồi trước chị thấy sợ, sau này nghe giảng là những mạch đem máu nuôi và sản sinh ra sữa nên chị không sợ nữa.

Tôi nghệt mặt ra, định quay sang hướng khác, nhưng vì tò mò nên cũng ráng trân mắt ra dòm. Chị lại nâng cái vú lên lần nữa ướm hỏi : em thấy nó có bự không. Tôi cố nuốt nước miếng trả lời ngọng nghịu : dạ có. Rồi tiu nghỉu như mèo bị cắt tai, tôi thấy nóng ở quanh mấy cái vành chắc là đỏ lưng ở đó.

Trời Saigon đã nóng mà Nam Vang còn nóng kinh khủng hơn. Suốt ngày hầm hập hơi khiến ai cũng khó thở. Chị thường mặc loại áo valisere mỏng, rộng thùng thình, chỉ giữ hờ bằng hai sợi dây trên vai. Có lẽ vì coi tôi như em nên chị an nhiên tự tại ăn bận như thế ở trong nhà.

Đôi lần chị cần tìm hay lấy gì ở chỗ thấp, chị khom xuống, cả thân hình chị lồ lộ ra một đống. Trừ phi đi ra ngoài, còn ở nhà thì chị cứ để chỏng trơ như thế. Chị nói : bận ba cái xú cheng bắt nực chớ ích gì. Thú thiệt, tôi dòm vô đám vú nhọn lễu bỏ thòng trước mắt, tôi muốn tá hỏa lên. Thấy đâu cũng liu riu như bốc khói, chị biết tôi mắc cỡ nên hềnh hệch cười : con trai gì mới thấy vú đã bị thôi miên chết đứng. Sau này có vợ thì làm sao, chắc cô áy cởi ra là lăn đùng té ngửa.

Cũng may là chị còn ké né một chút nên mới quàng cái sịp mỏng tang ở háng, chớ mà lại bỏ hớ hênh ra nữa chắc tôi ngộp thiệt sự. Ấy vậy, dù bận mà cũng như ở lỗ vì thứ vải vóc gì trong suốt như không, may cùng là màu đen cả chớ nếu chị dện cho cái sịp trắng thì râu ria, lông lá gì e bày ra hết ráo.

Tôi bao lần định tỏ bày ý kiến này với chị, song nghĩ : người ta đã không coi là trọng thì mắc mớ gì mình ngăn cản người ta. Cũng nhiều lần cứ thấy hai cái vú chị chờn vờn qua lại hoặc là khi chị cho bé bú mở toang ngực áo ra, tôi đã định liều dơ tay lên chụp rờ thử.

Mà lại kên kên sợ. Bả mà mét lại với ông ấy hay ba tôi mà hay thì chắc có nước bỏ xứ dông. Vả lại, có khi chị tự nhiên thế chớ nào chị có phải là hạng mèo mả gà đồng đâu mà định dở thói bờm xơm. Tôi luôn bị ám ảnh vì những tư tưởng không ra ngô, không ra khoai đó.

Sự ấm ức và dồn nén này khiến tôi ngủ mớ hoài. Có khi mơ thấy chị cho sờ thử, có lúc thấy chị nhờ nút bớt sữa để vú khỏi căng, tỉnh dậy thấy nằm chèo queo, hai tay thu vô bọc, con cu cứng sượng mà bẽn lẽn thầm. Chỉ một lần, chẳng hiểu sao tôi nằm thấy chị cho phép tôi được trèo lên bụng. Thế là tôi nhắm mắt nhắm mũi thọt lia lịa, chèn ơi, tỉnh ra thấy mình còn đang lui cui nắc xuống chiếu và cặc dái gì lệt sệt thấy ghê. Tôi tẽn tò quá lắm.

Tôi giận chị thì ít mà giận tôi thì nhiều. Chung qui cũng vì sự tưởng tượng của tôi mãnh liệt quá và sức đang lớn nên háo hức, đâm quàng thấy cái chi cũng nghĩ dễ ăn.

Thế rồi, lần đó, chị kêu giựt tôi vô để nhờ chuyện gì đó. Chị than rầm lên sao một bên vú chị bị nhức quá, biểu tôi coi có sao hôn. Tôi run bằng chết, cứ chập choạng đưa tay lên lại bỏ phịch xuống. Chị gắt lên : em sao vậy, chị nhờ em coi thử chớ có phải em tự động làm hỗn với chị đâu mà rón rén. Con trai lớn chình ình mà còn nhát cáy.

Tôi vẫn dụ dự. Chị thả tuột cái áo valisere ra và ển cặp vú về phía tôi. Tôi xây xẩm mặt thì chị đã nạt : chị biểu dòm vô chỗ này nè. Có gì hôn, sao nhức như có mũi kim đâm vô vậy. Tôi căng mắt ra nhìn, còn ở ngoài xa xa, chị lại nhích vô gần chút mà nói : đã run mà còn đứng ngoài cả tấc thì nhìn ra thứ gì nữa. Đây nè, dán con mắt vô.

Tới nước này thì tôi hết tránh nổi. Tôi dí mũi vào gần ngực chị để nhìn tỏ tường. Hai trái vú thây lây như cặp đèn pha mở xòe hết hai quầng ra chiếu toạc mắt tôi. Màu ửng hồng trên núm vú như cánh sen dịu dàng, cái đầu vú như một hạt sen câng câng mọng u, tôi chỉ muốn thò tay vào nắn.

Ngặt thêm nữa, mùi da thịt của chị bay chờn vờn, cộng với mùi sữa hoi hoi nồng, xộc vào mũi tôi, khiến tôi càng tăm tối u mê. Tôi ngẩn tò te không biết phải làm gì tiếp. Chị lại riết róng : người gì đâu mụ mẫm. Còn không đưa tay rờ coi tại sao mà cứ đứng trân trân ra đó.

Tôi giựt mình tưởng nghe lộn. Thấy vậy, tôi giựt giơ bàn tay tôi úp vào chỗ vú chị kêu đau nhức. Chị hối tôi : chỗ này nhức nè tía non, người ta nhờ mà cứ chần chờ. Tui mà cúi dẻo mặt nhìn được vào vú thì chắc là khỏi nhờ…đâu. Tôi hổng hiểu sao chị tránh không dùng chữ “ em “ vào câu trách của chị.

Thế là tôi phải làm cái phận sự chị nhờ. Tôi ấp tay vào vú, cảm thấy như tim đập thình lình, chỗ tim chị cũng thấy thoi thóp rồi sữa như cuồn cuộn trào dâng. Tôi mới nắn ngón tay vào quầng vú sơ sơ thì đã cảm thấy độ dầy và độ nặng lồm cồm trên vú.

Tôi hỏi : phải chỗ này hôn. Rồi lại hỏi : phải chỗ này hôn. Cứ vậy, tôi xê dịch bàn tay khắp cái vú, chỗ nhức vẫn mù tịt. Mãi tới khi hết cái vú bị thăm dò rồi thì chỗ đau vẫn chưa tìm ra mà sữa thì bết bê nhuốm ướt đầu vú. Chẳng chỉ riêng bên bị tôi nắn bóp mới có tình trạng này mà cả hai vú đều như thế. Sữa cứ phun thành vòi, như con nít đái rắt. Tôi phải lấy ngón tay bụm và day như chị bữa nào.

Chị đứng im đó hưởng thụ. Tôi trịn một lúc thì hai đầu vú cương lên nhưng vừa nhả ra thì sữa lại tia. Tôi hoảng quá làm sao giữ sữa để dành cho thằng nhỏ. Cũng may là chị đã bày kế cho tôi : sữa trào chỉ có cách ngậm vào nút thì mới ngưng chảy.

Nãy giờ tôi chạm được vú chị rồi thì giờ chị biểu sao là tôi làm liền như vậy. Tôi há miệng ra và ngoạm lấy vú chị, chưa chi chị đã rùng mình một cái. Tôi nút nút, sữa bắn ào ào vô vòm họng tôi, ngọt không ra ngọt, chua không ra chua, mùi măn mẳn, nhưng béo béo. Tôi bú và giựt cái vú cho sữa mau ra hết, còn tay kia thì bịt chặt đầu vú để giữ sữa khỏi tứa ra.

Tôi bú tới lúc cái vú muốn xẹp lép, định thôi thì chị biểu : bú qua bên kia luôn, chớ để căng sữa thì cũng nhức, ai chịu được. Vậy là số tôi khù khờ được thánh nhân đãi nên tôi làm tới luôn chớ bỏ uổng đi. Lần này tôi nút mà tay thì măn cái vú không khiến miệng đã bùi mà tay cũng êm làm sao.

Khi cả hai vú đã xẹp hết, chị nhìn tôi trách móc : có bi nhiêu mà cũng lụp chụp. Nhưng rồi trực nhớ là tôi ít được ngắm vú đàn bà nên chị thương hại tôi mà khẽ giọng hỏi : bộ má hổng cho ngậm ti sao mà thèm dữ vậy. Tôi gật đầu, sụt sịt. Chị vít tóc tôi xuống, hôn lên đỉnh đầu tôi và nói : thôi được rồi, thỉnh thoảng thằng cu bú hổng hết, chị cho ngậm chút đỡ ghiền.

Nghe vậy, tôi khóc ré lên. Chị ôm cứng tôi dỗ dành.

(Hết Phần 1 … Xin mời đón xem tiếp Phần 2)