Chuyến Tàu Mang Tên Dục Vọng – Truyện Người Lớn Mới 2021

Nguồn: Thiên Địa 88

CHƯƠNG 1: TUỔI HAI MƯƠI NGƠ NGÁC​

Tôi quyết định kể câu chuyện này hết sức khó khăn. Khó vì kể câu chuyện của mình bao giờ cũng khó. Phần vì không có thời gian và bao nhiêu não nuột, ê chề của tuổi trẻ mà tôi muốn chôn giấu. Tất cả đã chìm sâu vào một quá khứ không màu… chả nhẽ lại một chốc lôi tuột về hiển hiện cùng một lúc, tất cả nỗi hoang hoải, hoang mang và bơ vơ ngơ ngác của cái tuổi trẻ đầy ngây thơ ngờ nghệch ấy. Vâng, đây là câu chuyện thật của tôi… mà tôi chỉ thêm một tí chút kề rề cà rà cho thành một câu chuyện chia sẻ với bạn đọc; nhưng không mất đi cốt lõi sự thật của nó.

Thực tình, tôi chỉ muốn quên đi tất cả.

Nhưng có lẽ, nếu kể nó, với đôi chút hư cấu bắt buộc, có lẽ sẽ giúp tôi dốc cạn nỗi lòng và biết đâu, ông trời có thể cho tôi sáng ra những câu hỏi khắc khoải bất lực của tuổi trẻ.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn nhớ cái vẻ đẹp ấy. Cái vẻ đẹp của người thiếu phụ vừa chân chất như một người đàn bà ở quê dân dã khuất lấp nhất, nhuộm một vẻ dâm dục quyến rũ thăm thẳm, nhất là khi ta chọc được vào chỗ ấy. Hay, có nhẽ cũng là một con quỷ cái; đáng sợ nhất con quỷ cái ấy đáng yêu…

Về mặt nào đó, nàng – hay mụ – là mối tình đầu của tôi. Cũng là lần đầu tiên tôi biết mùi vị con bươm bướm, xét cả trên đầu lưỡi hay đầu… cặc, cả những ngỡ ngàng về cái vùng mềm mại êm ru giữa hai chân những kẻ giống cái. . Cho dẫu bây giờ tôi đã no nê về nó.

***​

Vâng, câu chuyện sẽ khiến bạn khó chịu đôi chút này, bắt đầu khi một hôm tôi vui vui trong người, chia sẻ một câu chuyện copy dán vào forum Thiendia88.net, chèn thêm loạt ảnh hentai sưu tầm được trên máy; và một bác nào đó “khía” mách nước rằng tôi nên đợi ngày post bài cho cuộc thi viết truyện “Làn Gió Mới thổi bay con Cô rồ nà” này. Diễn đàn này chắc không phải nhắc thêm nữa. Trùm sò của những “tay chim bướm” Việt Nam. Câu chuyện này, dù chả còn mấy ngày nữa, có khi thúc đít tôi viết không kịp (thì cứ để các bạn đọc chơi). Nhưng nó rất ngắn. Và quan trọng là, nó rất thật.

Nó không phải là sáng tác.

Tôi đặt tên câu chuyện theo tên một bộ phim có thật, vì không thể có nhan đề nào khác.

*
**​

Nơi tôi sống là một thị trấn nhỏ, vô tư và vô danh… lặng lẽ ở Việt Nam. Một nơi bạn sẽ không bao giờ được biết gì về nó.

Ở đó, lác đác vài cái gian nhà nhỏ nằm khá sâu trong hẻm khuân khuất 1 tí cho đỡ chướng mắt, là những gian nhà nhỏ quê mùa gọi là hát “Ka Ra Ô Kê ôm”; nghe đâu có thể chịch được tại chỗ, bằng cớ là phía hậu mấy tiệm hát ấy, kiểu gì cũng có dãy nhà cấp 4 đằng sau lợp ba cái tấm phi bờ rô xi măng vớ va vớ vẩn, nhìn như kiểu nhà trọ sinh viên tồi tàn ở Hà Nội trong cái thời của tôi.

Nhưng là đứa trẻ “ăn với chả học”, suốt đời chỉ biết mấy cuốn sách và cố gắng học để lấy cái điểm cho oai, may mà không đến mức “đầu to mắt cận”, tôi chả biết gì chuyện gái gú ấy, kể cả mấy cô Cave lùi xùi hay mấy đứa con gái ong ve mà bọn con trai lả lướt hay húp được.

Cái bọn ấy mới thật là sành đời.

Tôi nhìn bọn ấy nửa thán phục nửa tự ti, như mình thiếu hụt một cái gì đấy, mặc cảm của mấy thằng con trai đùn đụt chỉ biết ăn với học, còn ra thì gà… sống lớ nga lớ ngớ như gà mắc tóc.

Dăm ba cuốn phim sex Hải Âu coi trên đầu đĩa TV 21 inch. Những con mụ dạng háng đầy những lông xoăn xoăn nâu nâu, he he, vàng hươm xoăn tít trên những cái lồn to thịt hồng rực Châu Âu mà có khi chúng thò cả 3 4 ngón tay vào xọc được í… Những gã đàn ông Châu Âu cơ bắp với lối đụ hùng hục như hổ báo trâu bò nhưng cảnh quay thì rất đẹp…

Thế giới hiểu biết của tôi chỉ có ngần ấy.

Và tôi mang cái hành trang đơn sơ, tủi phận này lên đường “du học Hà Nội”. Cái thằng “đầu to” chả thi đỗ một trường lớn ở đời?

Đến bây giờ, óc tôi vẫn vang lên nhức nhối tiếng rên lên man rợ khoái lạc hoang dại bất chấp thiên địa thiên hạ ấy mà chưa bắt gặp người đàn bà nào có thể hét lên trong cơn hành lạc với đàn ông. Hay vẫn nhớ mớ lông loà xoà trên cái mu nung núc nhùn nhũn khi ịn háng để áp cặc vào đụ đứng, dù đã bú, đụ và nghịch bao nhiêu cái lồn nhỏ to các kiểu trong thiên hạ chả còn lạ thể loại bướm nào, haizzz… Những lỗ chân lông nham nhám ở dưới cùng làn da vùng đam mê man ác đó. Một nơi thu hút man rợ, nhưng cũng cho ta những phút giây sung sướng bay lạc lên trời cao đầy thánh thiện nhất, trong sạch nhất, chân lý nhất. Có lẽ, vì đây là cái l… ký ức đầu đời…

Trong cuộc đời, trong cả quãng đời về sau, tôi thành kẻ mê mẩn những cái lồn, say sưa khám phá những cái lồn, mê man bất tận, một niềm vui kéo dài mãi về đằng xa không có điểm dừng, điểm chán ngán… cũng vì cái lồn ma mị này.

Nói nôm na, đó là cái lồn dạy tôi… nghề đụ.

. Khổ cái, cái lồn đầu tiên hạ vào cuộc đời anh, cũng chính là cái lồn vừa mê đắm vừa gây ra bao nỗi khắc khoải, về những dấu hỏi không thể giải đáp của cuộc đời. Về những chân lý không thể rõ ràng đã sớm vương vấn cuộc đời tôi.

***​

Tàu xình xà xình xịch đưa tôi với mớ tay nải ngắn gọn nhất có thể ra Hà Nội, sau kỳ nghỉ hè vô vị nhất. Tôi sắp vào lại trường đại học với mớ ấp ủ những ước mơ, lý tưởng về cuộc đời một con người sau khi ra trường, có mảnh bằng, làm gì đó ở đời. Một hạnh phúc, nói thế nảo nhỉ, lúc ấy không thể biết được, và cũng không có sự hiện diện của những cái lồn dù he hé gợi tình hay mở to mắt mời gọi ta những trò chơi hoan lạc nhất. Hạnh phúc là điều ai cũng muốn, nhưng không định nghĩa được, và trong trí óc non nớt, không có bóng dáng của những cái lồn tham dự vào đấy, một sự phi lý không thể tha thứ được, nhưng vì sự ngô nghê, ngờ nghệch; sự theo đuổi những giá trị phù phiếm, sự thèm khát công danh, thành đạt, sự nhồi sọ của thế giới sách vở mà ta tưởng cao siêu, người ta vẫn cứ vô tình phạm phải. Nhỉ?

Con tàu đón tôi là một sự may mắn có được. Nó là đoàn tàu vừa được đầu tư toa tầu mới, phục vụ cho sự phát triển, hiện đại hoá của đất nước. Tôi xịn xò mua ngay vé toa ghế mềm. Da nhựa ghế còn mới hăng hắc hẵng còn chưa bay nhạt, chưa bám mấy hơi hôi thối đít của bao nhiêu lượt hành khách chà chịt, hay những mảnh áo quần nhớp nháp… Tôi khoan khoái ngả lưng, tự huyễn hoặc mình về một sự trưởng giả lố bịch, tự nịnh mình như một gã nhà giàu sung sướng. Một sự tự hào mình sung túc khá đáng xấu hổ.

Chị bước lên ở ga Thanh Hoá, một người đàn bà cao khoảng 1 mét 60, với bộ quần lụa quê mùa ôm không khít cặp mông và cái đùi tròn trịa, cái áo may kiểu bà ba tân trang, quần và áo còn nếp gấp vuông vuông mới lấy ra mặc, xỏ đôi dép tông lào bèn bẹt nhìn cu cũ bân bẩn; làm tôi hơi coi thường như người nhà quê làm đỏm. Tôi không thèm nhìn lên khinh bạc khi một người đàn ông, nhìn vẻ cục mịch hơi nông dân, mau mắn đứng lên đà đưa theo kiểu loe choe với gái đẹp:

– Cô em đi đâu đấy, hành lý để anh gác cho nào… Trông thế này, chắc cô em làm dân Hà Nội lác mắt vì hương đồng gió nội đấy.

Nàng có vẻ lạnh lùng:

– Vâng, cảm ơn anh ạ.

Hương thơm từ nước hoa rẻ tiền tự nhiên thoảng qua toa tầu, khi cô em rướn người sửa lại gói hành lý tay đàn ông xun xoe gác hộ, tôi không thể không thoáng thấy cặp mông và cặp đùi rung chuyển phất phơ sau làn quần áo lụa. Cái xẻ tà áo nhếch lên, để lộ một cái bụng ngấn mỡ nõn nà… rồi vội vàng vụt mất. Chỉ nhiêu đó thôi tôi như đã ngửi thấy mùi thịt đàn bà ở trong tàu, có lẽ vì ấn tượng với mùi nước hoa rẻ tiền vừa đáng ghét, vừa đĩ thoã.

Cái thứ vải lụa đáng ghét ấy, nó cứ bao phủ, che giấu những mớ da thịt ẩn chứa sau nó, khiến ta cứ phải đoán mò, khao khát; nó vừa tuân theo những đường cong da thịt của mông của vú của đít của đùi lại vừa phong kín giấu biệt tăm biệt tích nó. ..