CÁI QUAN TÀI ĐÓ LÀ CỦA TÔI
Thấy các bạn kể chuyện ma tôi củng hứng thú kể cho các bạn nhửng mẩu chuyện ma mà trong đời người viết đả gập phải và cứ mổi khi nghe ai đó kể chuyện ma là mình nhớlại từng chi tiết mình đả gập và những hình ảnh đó cứ ẩn hiện trước mặt tôi như thuở nàọ Ðôi khi mình nghỉ đó chỉ là trí tưởng tượng cuả mình phối hợp với cảnh trí ở chung quanh nên tạo ra ấn tượng ma quái mà thôi.
Người viết củng đả từng ngủ và dành nơi nghỉ lưng với hàn trăm xác chết nơi trận điạ mà chảng thấy gì.
Có dạo được nghỉ phép về thăm nhà dúng giưả đêm thì xe đò mới đến bến xe Ðồng Ðế, tất cả hàn quán đều đóng cửa, lâu mới có một vài chiếc xe xích lô mời khách, ngoài đường không một bóng người. Tôi cất bước đi bộ với cái ba lô trên vai, vì muốn dản gân cốt sau một ngày dài ngồi xe. Khí trời hôm đó thật là tươi mát lâu lâu có vài ngọn gió thổi qua làm lá bàn kêu sào xạc tạo thành nhửng âm thanh ma quái làm xương sống tôi như có một luồn điện chạy thẳng lên phiá sau ót và cảm giác nầy chưa từng xẩy ra cho tôi, có lẻ linh tính báo cho mình biết trước sấp có chuyện gì xẩy ra đây. Chợt một chiếc xe xích lô chờ đến tôi vội nhẩy lên và nói với bác xe xích lô cho tôi về sau lưng Tháp Bà, bác không nói một tiếng nào cả và thản nhiên đạp, và bản thân tôi không màng nói chuyện, lúc này tôi chỉ muốn mau ng về đến nhà để gập ba má tôi thôi, khi về đến nơi thì gia đình tôi đả dọn đi nơi khác, và tôi không biết phải tá túc với ai đêm nay, chợt bác xích lô lên tiếng.
-Nếu cậu không ngại thì về nhà tôi nghỉ qua đêm rồi sáng mai sẻ tính.
Tôi thật sựảm ơn bác trông lúc này, nhà bác củng không xa lắm chỉ qua khỏi bải tha ma là đến, chính giưả nhà là cái bàn củ kỷ, trên bàn là cái đèn dầu leo léc, sát tường là cái hồm, tôi chợt hỏi.
-Nhà bác mới có người qua đời.
Bác ngước nhìn tôi và nói.
-Không cái hòm đó là của tôi.
Tôi không ngạc nhiên lắm vì các cụ già ở quê tôi thường hay mua trước và nếu lở có chuyện gì thì con chấu khỏi phải lo lắng. Chợt có tiếng chân dưới nhà bếp vang lên và xuất hiện một cô gái tóc dài với thân hình mảnh khảnh và mời tôi uống nước trà cho ấm, tôi vội cảm ơn và đở nhẹ ly trà từ tay cô ta nhưng lỏ tay **ng nhẹ vào tây cô làm tôi giật bắng người, cái lạnh từ bàn tay của cô ta như cái lạnh của những xác chết từ trận địa mà tôi đả từng va chạm tôi không bao giờ quên được cái cảm giác đó. Ngồi nói chuyện với hai cha con ông lảo một đổi thì tôi mới biết được cô ta tên Hương và bác xích lô tên Sáng má cô ta bị chết trên đường chạy loạn.
Âm thanh tiếng nói của hai người như có một ma lựru ngủ tôi. Tôi cố gắng nhướn mắt lên nhìn, nhưng hai hình ảnh đó như bóng nước mờ mờ ảo ảo khi ẩn khi hiện và tiếng nói thì nghe văn vẳng bên tai. Tôi nghỉ có lẻ ngồi xe lâu nên đâm ra ng mặt. Rồi sau đó tôi thiếp đi lúc nào không biết.
Chợt tỉnh giấc vì có nhiều tiếng ồn ào và có nhiều người chung quanh đang nhìn tôi với cập mắt đầy kinh ngạc và tò mò. Thì ra tôi đang ngủ trên ngôi mộ của Nguyển văn Sáng, bên cạnh là Nguyển Thi. Hương. Tôi bồi hôì xúc động, thì ra ma củng giúp người. Hôi hỏi thăm mấy người bên cạnh thì mới được biết. Hai cha con chạy loạn đến đây thì bị bệnh mà chết dân trong làng mới hùn tiền lại để đem thi hài hai người đi mái táng. Tôi thầm thươ ng tiếc cho số phận của hai cha con ông lảo và nhờ dân làng mua dùm nhang đèn và thầm khấng vong linh của hai người hảy mâu về bên kia thế giới. Hà tôi củng thầm nguyện đem thân này để góp một phần nhỏ để giử vửng cho mảnh đất còn lại trên quê hương VietNam.