Anh Là Kẻ Hâm Mà
– Nhóc hâm
– Có anh hâm ý
– Uk thì hâm mới thích em
– Ơ, vậy chứ không hâm thì không thích em hả
– Anh nguyện hâm cả đời, được không?
– Hihi, nhớ nhá, nguyện hâm cả đời vì em nhá…Cô yêu anh, dù cả hai vẫn chưa một lần gặp mặt. Anh chỉ là một người cô tình cờ quen biết trên mạng, nói chuyện, quen, và rồi tự lúc nào cô cũng không rõ, anh đã trở thành một phần không thể thiếu của cô.
– Anh à, bao giờ thì anh sẽ gặp em?
– 4 năm em nhé
– Lâu quá à
– Uhm
– Em sẽ chờ, chờ anh 4 năm nhá nhá
– Cảm ơn em…Như một thói quen, hằng đêm cô lại online, chỉ để mong thấy được ánh sáng từ nick yahoo quen thuộc nào đó, nói chuyện với anh, mỗi đêm, dường như đã trở thành một thói quen của cô.
– Anh ơi, trung thu đẹp quá kìa
– Em đi chơi đi
– Không, ở đây nói chuyện với anh cơ
– Nhóc hâm
– Có anh hâm ý
– Uhm, anh hâm cả đời mà, được chưa
– Hihi, anh à, 4 mùa trăng nữa, anh dẫn em đi chơi nha anh, nha nha
– Uhm, anh hứa, nhóc yêu của anh
Ba mùa trăng lặng lẽ trôi qua, giờ đây, anh đã chiếm một phần quan trọng trong cuộc đời cô, cô yêu anh, chỉ yêu mình anh, và cô biết, anh cũng rất yêu cô…
Một ngày kia, nick của ai kia không sáng, cô cảm thấy trống vắng, cô đơn…
– (Offline) Em nhớ anh lắm, hôm nay anh bận không online được à?
Hôm nay đã là ngày thứ tư nick ai kia không sáng, ngay cả điện thoại cũng không ai trả lời, cứ như rằng, người đó không hề tồn tại.
Đêm nay, như một thói quen, cô lại chờ đợi, giờ đây cô không còn gửi tin cho anh nữa, vì những ngày qua, yahoo của anh chắc hẳn đã ngập tràn những tin nhắn yêu thương, nhớ nhung và cả những giọt nước mắt của cô.
Bất chợt- bapbong_ts is now online
Là anh, anh lên rồi, cô vui mừng- bapbong_ts is typing new message…Cô hồi hộp
– Eh nhóc, quên anh đi
Cô lặng người, vậy… là sao?
– Em yêu một người mà em chưa hề gặp mặt sao? Nhóc ngốc nghếch? Anh chẳng là gì của em, và em chả là gì với anh cả, tất cả chỉ là một trò chơi thôi, và anh thật không ngờ rằng em lại ngốc nghếch đến thế.
– Tạm biệt nhá, em sống tốt. Quên chuyện xưa đi, vì anh, chỉ là một thằng hâm thôi, và đơn giản, mình không thuộc về nhau- bapbong_ts is now offlineTại sao? Cô hoàn toàn trống rỗng. Cô dường như vô thức, cô là kẻ ngốc ư? Cô chỉ là một món đồ chơi ư? Cô đã yêu, yêu anh hết con tim, để rồi, đôi ta không thuộc về nhau sao?
– Tạm biệt anh, anh cũng sống tốt nhé. Và tại sao? Anh vẫn là một kẻ hâm?
Cô biết, đó là dòng tin nhắn cuối cùng. Cô nhớ, cô đã từng hỏi anh
– Anh ơi, yêu là gì ạ?
– Sao em hỏi thế?
– Tại sao yêu là đau ạ?
– …Tại sao đã biết yêu là sẽ đau, mà cô vẫn cứ yêu? Nhưng cô không hối hận về sự cố chấp của mình, vì đơn giản, cô yêu anh, yêu rất nhiều
Có một câu chuyện, rằng y học Việt Nam đã có một bước tiến dài. Một ca phẫu thuật não đã thành công, và bệnh nhân đã sống sót sau ca phẫu thuật, một ca phẫu thuật với chỉ 10% thành công.
Bấy giờ, đang là mùa xuân.
Một mùa trăng lại đến, trên một cây cầu nọ, có một cô gái, để xỏa mái tóc dài mượt, diện bộ váy rất dễ thương, đôi khuyên tai lấp lánh dưới ánh đèn đường, và trông cô thật đẹp, dường như át cả nét đẹp dịu dàng của anh trăng kia.Đôi mắt cô đượm buồn, nhìn về nơi xa xăm. Trung thu năm nay, tại nơi này, anh đã hứa sẽ gặp cô, lần gặp đầu tiên sau 4 năm dài chờ đợi, nhưng… giờ đây, chỉ có một mình cô. Bỗng…
– Em đến sớm quá
Cô giật mình quay lại, người vừa nói với cô, đang đứng kia. Cô im lặng, cô thấy dường như có nét gì đó yêu thương, thân thuộc ở người đang đứng đối diện cô kia.
– Sao em im lặng vậy? Bối rối quá à?
– Anh là ai?
– Anh à? Anh chỉ là một kẻ hâm thôi mà
Giọt nước mắt chợt lăn dài trên má, cô quay mặt đi, khóc nức nở. Là anh, chính là anh, người cô yêu, chờ đợi suốt 4 năm, và coi cô như một món đồ chơi. Chợt cô lặng người, có một vòng tay ấm áp ôm chặt cô từ phía sau…
Cô giật nảy, quay lại, tát vào mặt kẻ vô tình kia.
– Anh làm trò gì vậy? Anh nói anh yêu tôi, rồi lại xem tôi như một món đồ chơi, giờ đây anh quay lại, và, và, anh xem thường tôi đến thế ư?
Cô gào lên trong nước mắt
– Anh xin lỗi
– Xin lỗi ư? Anh nghĩ chỉ cần xin lỗi sao? Anh bỏ rơi tôi, và rồi quay lại nói một lời xin lỗi là xong sao? Tại sao? Tại sao?
Cô dường như không thể thốt lên thành lời, cô khóc òa lên như một đứa trẻ
– Tại sao? Tại sao anh lại lừa dối em? Tại sao anh không nói với em về chuyện đó?
– Vì 10% sống sót không đủ để đặt cược cho tình yêu của em…
Anh ôm chặt lấy cô, dòng lệ vẫn không ngừng rơi, cô nức nở, trong vòng tay ấm áp kia, và đó thật sự là những giọt nước mắt hạnh phúc.
– Tại sao anh lại đến đây?
– Vì anh biết em sẽ đợi anh
– Xí, làm sao anh biết được?
– Vậy vì sao em vẫn đến đây?
– Ơ, vì… vì…, em… ơ
Và, như một thói quen
– Haha, nhóc hâm
– Có anh hâm ý …