Anh chọn Hotgirl, Singer, Cave hay Em?
“Biển muôn đời biển đong đầy sóng
Làm sao biển hiểu nổi lòng dã tràng?”
Tuấn Anh replay lại comment của người lạ, anh chán chường nhìn màn hình laptop rơi tỏm vào trong bóng đêm, bên kia Thần biển đã biến mất, cuộc đời vẫn luôn có những kẻ vô tư đến lạ, cuộc sống của họ diễn ra một cách bình thường nhất có thể, cứ được sinh ra, sống và lớn lên đễ rồi chết cũng xuôi chiều một cách nhẹ nhàng, thế nên làm sao họ hiểu được nỗi lòng của những người có cuộc sống mệt mỏi như anh???
Tuấn Anh quờ quạng trong bóng tối tìm những viên thuốc trên bàn, những viên thuốc tròn xoe va vào mặt bàn, cọ xát vào lòng bàn tay, lăn lốc rơi vãi xuống nền nhà làm đầu óc anh thêm nặng nề. Quả thật, khi người ta phải đối mặt với cái chết thì không dễ tí nào bởi bản năng con người là cần sống và luôn muốn được tồn tại. Tuấn Anh lần mò trong bóng tối với đôi bàn tay run run cùng những viên thuốc, thôi thì 26 năm qua anh sống thế là đủ rồi.
“Reng… reng… reng…” – Chiếc điện thoại bàn reo inh ỏi như đập vào đầu óc đang mụ mị của Tuấn Anh, anh như bừng tỉnh ra trong cảm giác quỵ lụy, anh buông thỏng những viên thuốc ra khỏi tay đễ bắt máy.
“Alo” – Đầu dây bên kia, giọng nói trong trẻo của một cô gái trong tâm trạng khá khẩn trương. “Tuấn Anh à? Em đây”
“Vâng, ai thế?” – Tuấn Anh trả lời, giọng anh nhỏ trầm.
“Anh quên em rồi à?” – Cô gái bên kia dầu dây nũng nịu trách móc. Tuấn Anh nhíu mày, Cô gái nào mà lại đến tìm anh trong lúc này? Khi anh dường như đã gần mất hết tất cả? Khi giữa đêm khuya khoắc thế này?
“Xin lỗi, tôi không nhớ, cô có thể nói rỏ hơn được không?”
“Hiểu rồi, nhiều em quá nên không còn biết em là em nào chứ gì? Đàn ông các anh ai chã thế !” – Cô nàng nguýt dài bên kia dầu dây, giọng bắt đầu có tý hờn dỗi.
“Cô là ai?”
“Em là Thảo My đây!” – Cuối cùng cô gái cũng nói tên.
“Thảo My?” – mất một vài giây đễ định thần và rà soát lại tất cả những cái tên, gương mặt mà anh quen biết, anh mới kịp nhớ ra. “Ừ, anh nhớ rồi, Thảo My, em tìm anh có gì không nào?”
“Có gì không là sao? Em vừa bay ra Hà Nội đây, đang ở sân bay này, anh đến đón em đi”
“bây giờ à?”
“Ừ, bây giờ chứ bao giờ?”
“Bây giờ không được…” – Tuấn Anh hạ giọng, anh thấy nghẹn nơi cổ.
“Tại sao? Gần cả năm em mới ra được đây diễn show thế mà anh cũng bận à? Anh quên em nhanh thế sao? Hay anh đang nằm với cô nào hở?” – Giọng Thảo My đầy nghi hoặc. Tuấn Anh thở dài. Anh chẳng biết phải nói gì với cô, không nhẽ bây giờ anh bảo với cô rằng anh đã bán xe – mà không xe thì làm sao đến đón cô?
“Không, nằm với ai đâu, bây giờ anh đang bận, em tìm Hotel nào gần đấy nghỉ ngơi đi, sáng mai hẳn tính”
“Không, anh không đến đón em, em sẽ tự đến, đưa địa chỉ nhà anh đây, em không tin là anh đang nằm một mình !” – Thảo My quả quyết.
“Ok ok… được rồi, vậy em bắt taxi về đây”
X.
Thảo My là cô bạn gái học chung cấp 3 với Tuấn Anh. Cô nàng từ nhỏ đã sở hữu một giọng hát trong veo, cao vút như sơn ca. Anh vẫn còn nhớ rỏ những kỷ niệm anh và cô đã cùng gắng bó thế nào khi cô đăng kí dự thi chương trình “tiếng hát hay” của thành phố. Năm ấy, cô đoạt giải nhất. Tất nhiên, ca hát là niềm đam mê, là tài năng và cũng là ước mơ duy nhất của Thảo My. Trời sinh cô ra là để hát, để lượn lờ trên sân khấu với những bộ cánh quái gỡ mà đối với một cô ca sĩ trẻ cứ nhất thiết là phải thế.
Tuấn Anh không thích điều đó, một phần nữa là bởi tính cô quá trẻ con, ngày trước đã có một thời gian anh và cô yêu nhau, cô trẻ con đến mức luôn muốn giữ anh cho riêng mình, cô đề nghị anh đừng làm gì cả, chỉ yêu cô thôi, vì tính cô dễ ghen, dễ hờn giận, đa nghi. Cô không dễ tính và hời hợt như Diễm Ly, Thảo My bảo thủ đến cố chấp, đó chính là lý do duy nhất khiến anh không chịu được cô và phải chia tay.
Tuấn Anh mệt mỏi đứng bật dậy, anh sụp màn hình laptop lại rồi đến công tắc bật đèn.
Cái ý nghĩ tự tử được anh dọn qua một bên. Thảo My mà biết anh đang chuẩn bị rời khỏi thế giới này, không biết cô nàng sẽ hét toáng lên và làm gì nữa. Muốn chết, anh cũng phải đợi cô rời khỏi Hà Nội này đã.
“Kính Koong.. Kính koong…”
Có tiếng chuông cửa. Chắc là Thảo My chứ không ai, cô nàng cuốn đến nhanh hơn cả một cơn lốc xoáy…
Tuấn Anh vừa mở cửa anh vừa nói.
“Em cứ như là cơn bão di chuyển với tốc độ cực đại ấy!”
Sững lại vài giây, anh tròn mắt nhìn. Trước mặt anh là mẹ của anh, kế bên, Thảo My cười một cách đầy bí hiểm…
XI.
Sáng hôm nay, tách café trên bàn đối với Tuấn Anh vô cùng khó uống.
Trước mặt anh là khuôn mặt nghiêm nghị của mẹ, kế bên anh là Thảo My, cô đang nói liên hồi.
“Em nghe vài người bạn bảo anh khó khăn, em đã nói với mẹ anh, sẵn em có lịch show ở ngoài này nên bác ra đây với em, đễ xem anh cần gì thì giúp, mà sao mọi chuyện lại xảy ra dữ dội thế anh???”
“Mẹ anh lo cho anh lắm đấy…”
Tuấn Anh im lặng, chốc chốc anh khẽ nhìn mẹ. Một chút thoáng qua trên mái đầu đã trỗ hai màu trắng đen của mẹ khiến anh thấy nghẹn lại. Anh không biết phải bắt đầu thế nào câu chuyện đễ mẹ hiểu và thông cảm cho mình.
“Con đang khó khăn à? Chuyện thế nào hở Tuấn Anh? Sao lại không gọi điện cho mẹ?” – Mẹ luôn là người hiểu anh, bà mở lời, nửa như an ủi và xoa dịu.
“Con xin lỗi… Nhưng con không muốn mẹ lo…”
“Rồi con giấu mẹ và tự giải quyết một mình sao? Mà cuối cùng con đã giải quyết được đâu, nhìn con xem, xanh xao mệt mỏi thế kia mà bảo mẹ không lo…”
Tuấn Anh cúi đầu. Là con trai, anh ít khi nào khóc, nhất là trước mặt mẹ anh. Anh thương bà nhất trong những người phụ nữ trong đời anh, anh không hề muốn bà lo buồn.
“Vậy đã có chuyện gì xảy ra?” – Mẹ anh lại ôn tồn.
“Vâng, công ty của con rớt chứng khoáng nên bây giờ con phải vay nóng đễ chi trả các khoản nợ…” – Tuấn Anh thú nhận.
“Anh đã vay bao nhiêu?” – Thảo My hốt hoảng hỏi.
“Hơn 8 tỷ…” – Tuấn Anh trả lời, anh thấy điều đó thật khó khăn. Giống như đang là tội phạm, mẹ và Thảo My đang phán xét.
Mẹ anh dường như sắp ngất khi nghe anh nói. Đó là một nợ khổng lồ, bà sốc như thế là điều tất nhiên.
“Trời ơi, sao mà đến nông nổi này hở con…” – Mẹ anh rên lên.
Thảo My gian tay sang xoa lưng cho bà, trấn an.
“Không sao đâu bác, con sẽ cố gắng giúp anh ấy…” – Rồi cô quay sang, quả quyết với Tuấn Anh.
“Em sẽ giúp anh!”
XII.
Và Thảo My giúp thật.
Một nàng ca sĩ với giọng hát sáng giá như cô thì 8 tỷ không phải là con số làm khó cô.
Tuấn Anh ngập ngừng, anh phân vân và đấu tranh tư tưỡng một cách ghê gớm để cầm lấy số tiền cô đưa. Anh không biết có nên nhận nó không vì anh và cô chia tay đã lâu, anh cũng không biết nên đối xử với cô thế nào sau khi anh đã hoàn toàn trang trải được nợ nần. Nhưng nếu anh không nhận nó, cuộc đời anh sẽ chôn vùi ở ngõ cụt, với tù tội, với 4 bức tường và bóng tối đen ngòm.
Rốt cuộc, Tuấn Anh đành phải nhận lấy số tiền từ tay Thảo My.
Anh thầm tự nhủ rằng anh sẽ gây dựng lại tất cả để trả lại cho cô, đơn giản vì anh không muốn nợ cô thứ này để rồi phải trả cô thứ kia. Với Thảo My, anh không thể yêu cô thêm lần nữa. Thảo My chỉ có thể là một cô bạn tri kỉ trong suốt cuộc đời còn lại của anh thôi.
Nhưng… Thảo My thì không hề nghĩ vậy.
Với cô, Tuấn Anh là người đàn ông hoàn mĩ nhất trong những người đàn ông cô gặp, và trong tư tưỡng của cô, người đàn ông cuối cùng của cô, cứ nhất thiết phải là anh… Dù cô biết, anh chẳng còn cảm xúc nào dành cho cô, nhưng Thảo My không ngại, với cô, yêu là phải có được, thứ cô yêu phải thuộc quyền sỡ hữu của cô. Như một món đồ vật cô ưa chuộng và cô sẽ có… Chỉ là, phải mất bao lâu để có thôi. Thảo My nghĩ vậy, nên cô không ngại… Không ngại đợi !
* * *
Có tiền, Tuấn Anh gần như được sống lại.
Anh trang trải nợ nần cho khoảng tiền vay nóng, anh bắt đầu tìm một công việc mới đễ làm lại cuộc đời của mình. Lần này, anh muốn bước những bước thật an toàn đễ đi, anh sẽ không vội vã, nhanh nhẩu để rồi đoảng thêm một lần nào nữa.
Ngày đưa mẹ ra sân bay để bà trở về Sài Gòn, anh đã hứa với bà rằng anh sẽ cố gắng làm lại cuộc sống thật tốt để bà sẽ không bao giờ một lần nào lo lắng cho anh như thế này nữa. Bà rưng rưng nước mắt, xoa đầu anh và chúc anh thành công. Rồi bà đi, anh ở lại, với một gánh nặng trách nhiệm thật to lớn.
Tuấn Anh nộp hồ sơ xin việc vào một công ty khá qui mô, anh sẽ đi những bước chắc chắn đễ có những thứ chắc chắn, anh nghĩ vậy và anh cũng khá tự tin vào khả năng của mình.
Tuấn Anh bắt đầu lao vào công việc không ngừng nghỉ, có những đêm anh phải ở lại văn phòng đến khuya khoắc và ngủ quên trên bàn làm việc. Các sếp của anh rất hài lòng, họ bắt đầu chú ý đến khả năng làm việc của anh.
Thảo My thỉnh thoảng lại gọi điện cho anh, dù bận hay không bận, anh đều tránh nói chuyện kéo dài với cô, anh thừa biết cô muốn gì ở anh. Nhưng anh chắc chắn không thể mang lại cho cô điều gì. Chính vì thế, Tuấn Anh lại càng nổ lực hết mình vào công việc.
Một đêm, sau khi đã mệt nhoài hoàn thành công việc, anh lang thang trên mạng, tìm chút thư giản cho mình.
Chợt nhớ đến trang mạng xã hội tamtay.vn khi trước anh đã vào, Tuấn Anh đăng nhập tài khoản của mình.
Anh lướt qua trang lưu bút, có một vài người để lại lời nhắn cho anh, với những lời chúc “một ngày tốt lành, ngày hạnh phúc..” nhăng nhít. Cuối trang, một comment làm anh chú ý.
“Cũng tại loài dã tràng ngu ngốc
Xe cát vàng cho sóng tạt ngang…”
Lại là của Thần Biển. Thật ra, người lạ này có ngụ ý gì mà cứ trêu anh với những lời lẽ thế này?
Tuấn Anh lick sang nhà của Thần Biển, vẫn cái avatar ngược sáng, không thấy mặt. Đây là một cô gái, anh nghĩ thế. Tuấn Anh rà xuống phần thông tin liên lạc. Thật may mắn, cô nàng có điền vào cột yahoo liên lạc. Tuấn Anh copy đoạn nick name trên đấy và add vào yahoo mình.
Lâu rồi anh cũng chẳng chat chít, chẳng dùng yahoo. Từ lúc tinh thần anh sa sút vì những khoản nợ, anh ít liên lạc với bạn bè cũng như những mối quan hệ ăn chơi của mình.
Tuấn Anh để chế độ Invisible to Everyone.
comeback_to_sea : Ai đây?
t_a_nguyen : Nghĩ xem
comeback_to_sea : Ai thế nhỉ?
t_a_nguyen : Cô nghĩ sao về loài dã tràng?
comeback_to_sea : à, biết anh là ai rồi.
comeback_to_sea : loài đó à? Một loài ngu ngốc, suốt ngày chỉ làm những việc vô ích chứ sao?
t_a_nguyen : Ừ
comeback_to_sea : nhưng nếu không có loài đó, chắc sóng vỗ vào bờ, cũng vô ích…
t_a_nguyen : tại sao?
comeback_to_sea : Bởi nhờ dã tràng xe cát, sóng vỗ vào bờ phá nát công dã tràng, đó là công việc của sóng mà…
ta_nguyen : Ờ, công việc nhảm nhí.
comeback_to_sea : này, anh đừng có vô duyên nhé.
ta_nguyen : Tôi, hay cô?
comeback_to_sea : anh !
t_a_nguyen : Sao lại là tôi, cô trêu tôi trước còn gì?
comeback_to_sea : thì sao? Ah, hóa ra anh có bệnh nhớ dai, đàn ông gì mà viết blog lê thê lết thết, lại còn thù dài… xời !
t_a_nguyen : Cô…
comeback_to_sea : Tôi làm sao nào?
t_a_nguyen : Quá đáng !
comeback_to_sea : kệ tôi !
* * *
Nhiều ngày sau đó, cứ mỗi tối, sau khi hoàn thành công việc, Tuấn Anh lại lên mạng đễ trò chuyện cùng cô gái lạ
t_a_nguyen : này, cô tên gì?
comeback_to_sea : Thế anh tên gì?
t_a_nguyen : Tôi hỏi trước mà…
comeback_to_sea : Ờ, và tôi đã trả lời, câu trả lời của tôi là tôi hỏi anh tên gì !
t_a_nguyen : Được rồi, Tuấn Anh, còn cô?
comeback_to_sea : Gớm, bố mẹ anh biết đặt tên nhỉ? Suốt đời chỉ muốn làm “anh” người ta thôi!
t_a_nguyen : Ờ, thế cô tên gì nào?
comeback_to_sea : Tôi cũng tên giống anh í !
t_a_nguyen : thế tên gì? Này, đừng bảo cũng là Tuấn Anh nhé?
comeback_to_sea : Ứ !… Tên tôi đẹp hơn anh…
t_a_nguyen : tên gì nhỉ???
comeback_to_sea : Hồng Anh
t_a_nguyen : Thế này thì bố mẹ cô cũng biết đặt tên rồi còn gì !
comeback_to_sea : Ừ, đáng ra là thế, nếu tôi là con trai ! Chớ con gái, có ai kêu = “anh” bao giờ!
t_a_nguyen : ừ nhỉ???
comeback_to_sea : hihi
t_a_nguyen : Cô cười gì đấy?
comeback_to_sea : Tôi thấy anh hệt thằng ngốc !
t_a_nguyen : gru` !!!
* * *
Buzz !
t_a_nguyen : Cô có online chứ?
t_a_nguyen : Cô không online à?
t_a_nguyen : Thế mà hôm nay tôi định sẽ nói với cô nhiều đấy…
t_a_nguyen : Tôi không hiểu sao con gái các cô lại có nhiều điều khó hiểu như vậy…
t_a_nguyen : Cô biết không? Tôi có một thằng bạn, nó giàu sụ… Lúc đó, nó đi xe xịn, ăn nhà hàng, có các cô người mẫu bám đuôi vây quanh… Một ngày, nó mất trắng, mọi thứ trở ngược…
t_a_nguyen : Ghét nhở? Sao cô không online nhỉ? Vì hôm nay cô không onl, nên tôi sẽ phạt cô… Phạt gì nhỉ? Ah`, từ nay sẽ gọi cô là Biển bọt bèo ! hehe
Tuấn Anh ngồi chong mắt vào màn hình, cô gái lạ hôm nay không onl, anh cố gắng ngồi chờ cô replay nhưng vô vọng. Tuấn Anh thở dài, anh tắt laptop và chui vào chăn ngủ vùi.